Mạc Lâm Kiêu tự động ngồi xuống sa lon cạnh đó, lại có người bưng lên trà ngon mời anh.
“Người mà anh định kết hôn?”
Phùng Thiên Long vẫn chưa vừa lòng: “Đúng vậ, hồi trước suýt nữa thì hôn được cô ấy rồi, tiếc thật. Cô nàng cá trạch này lắm trò thật đấy!”
“Tôi vừa từ viện về đây, Thượng Quan Tư bảo tôi đi thăm Tề Việt” Mạc Lâm Kiêu ngừng một chút, nhàn nhạt nói.
Phùng Thiên Long nhíu mày, thở dài: “Tôi biết việc này không thoát nổi anh, chuyện mới xảy ra mấy tiếng đồng hồ, anh đã chạy đến đây hỏi tội.”
“Gì mà hỏi tội, thẳng nhóc Tề Việt kia tính cách ra sao tôi còn không biết à?” Sắc mặt Mạc Lâm Kiều lạnh nhạt: “Ngại mặt mũi thân thích nên hỏi nhiều mấy câu mà thôi. Nghe nói cậu ta vừa ý người phụ nữ của cậu?”
Phùng Thiên Long lập tức nổi giận: “Thằng cháu trai kia của cậu đúng là không biết lí lẽ, vô tình gặp được vợ tôi không nói năng gì đã bắt người đi, kêu là mốn đi thuê phòng! Ông đây nhìn được chắc? Mấu chốt là cậu ta còn đứng trước mặt vợ tôi chế tôi già, cục nợ này ông không nuốt nổi, nên mới đồng ý đầu tay đôi với nó! Xem ra võ thuật của ông trời con vẫn không bằng ông Phùng đây!”
Chuyện này không khác lắm với suy đoán của Mạc Lâm Kiêu, cho nên biểu cảm của anh ta vẫn như thường.
“Đánh cũng đánh rồi, anh cũng không thiệt gì, tiếp theo cũng nể tình nhà họ Tề một chút, đi đến nơi xin lỗi, làm trò cho có là dduocj!”
Phùng Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790163/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.