Lâm Khiết Vy cảm thấy vô cùng kỳ lạ, sao đám bảo vệ canh gác đều biến mất hết thế? Trong hành lang biệt thự to như vậy, vậy mà chỉ còn lẻ loi mình cô rồi!
Vừa rồi khi Trần Kiệt đi qua người cô, không chỉ hừ lạnh với cô một tiếng, còn cố ý lớn tiếng nói cái gì mà tương lai có một ngày cô sẽ bị lạnh nhạt rồi. Là nói cô sắp bị lạnh nhạt sao? Tạm thời cô không biết vì sao tương lai sẽ bị lạnh nhạt, nhưng cô có thể cảm nhận được, tối nay cô sẽ bị đông lạnh! Đông lạnh tới mức hoàn toàn lạnh lẽo!
Đột nhiên đôi mắt Lâm Khiết Vy lóe sáng, nghĩ ra được một biện pháp tốt. Cô có thể lặng lẽ đi vào biệt thự, trà trộn vào phòng ngủ của mình, lại cởi chiếc váy này ra, sau đó ném váy từ trên cửa sổ xuống, làm bộ như cô cởi váy ở ngoài biệt thự mới vào nhà. Mệnh lệnh của Mạc Lâm Kiêu là chết, mà cô là người sống, con người phải luôn học cách thích nghi với mọi thứ.
Nghĩ như vậy, Lâm Khiết Vy dự đoán lúc này không còn sớm nữa, hẳn là Mạc Lâm Kiêu đi tắm rồi, cô cố gắng di chuyển hai chân mềm nhũn, khó khăn leo lên hai bậc thềm dưới hiên cửa.
Đột nhiên ở cửa xuất hiện một bóng dáng cao to, đứng nghiêng người dựa vào cửa, quần áo mặc ở nhà được anh mặc giống như đồ của thần tiên, hai tay cho vào trong túi, tỏa ra lười biếng. Lên bạc them deu phải lao lực như vậy à? Người nào đó lười biếng mở miệng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790098/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.