Chắc chắn lúc này chiếc váy đẹp đẽ trên người Lâm Khiết Vy đã bị ông ba nhà họ Tạ xé rách rồi, đáng đời, ai bảo hôm nay cô mặc đẹp như vậy, chói mắt, lộng lẫy như kia! Nhưng kể từ giờ phút này, cô đã hoàn toàn không thể ngóc đầu dậy, cô đã hoàn toàn bị vùi dập!
Nếu như Lâm Khiết Vy bị ông ba nhà họ Tạ lây nhiễm căn bệnh nan y nhục nhã đó, liệu sau đó không lâu, có thể đi dự đám tang của Lâm Khiết Vy không? Nghĩ đến điều đó, trong lòng cô ti vô cùng thích thú, nhìn khuôn mặt đầy vết sẹo của Tạ Nguyên Thần cũng cảm thấy vô cùng vừa mắt.
Lâm Khiết Vy và ông ba nhà họ Tạ đi loanh quanh trong phòng như đang chơi trò đuổi bắt. Lâm Khiết Vy mệt đến mức thở hổn hển, mồ hôi chảy dài trên trán. Mấy hộp quà mừng ở trong phòng đều bị họ làm rối tung rối mù lên, mỗi thứ một nơi. Đôi mắt của ông ba nhà họ Tạ ngày càng đỏ, cánh mũi cao hơi đỏ, giống như một con dã thú đánh hơi thấy con mồi thơm ngon, nhìn chằm chằm Lâm Khiết Vy với vẻ mặt thèm khát.
Lâm Khiết Vy giật mình! Hình như ánh mắt ông ta có gì đó không đúng? Trong đầu Lâm Khiết Vy lóe lên, chẳng lẽ trên người cô có thứ gì hấp dẫn ông ba nhà họ Tạ ư? Chiếc váy của cô đang mặc là đặt may chỗ Đồng Hải Mai nên chắc là không có vấn đề gì. Cô vội nhìn lại bản thân từ đầu đến chân... Lâm Khiết Vy cúi đầu quan sát chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790089/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.