Lâm Khiết Vy vội vàng dùng bàn tay nhỏ nắm chặt eo quần, giục: "Anh mau ra ngoài đi."
Mạc Lâm Kiêu không những không đi, ngược lại còn nhích gần về phía cô hơn, vươn tay chạm tới nút thắt ở trên quần bò của cô. Lâm Khiết Vy sợ tới mức giọng nói cũng có chút run rẩy. “Anh làm gì vậy hả?"
Anh hẳn sẽ không đột nhiên nảy ra suy nghĩ kì quái nào đó, muốn tận dụng thời gian trong WC này mà làm mấy chuyện khó nói kia với cái người đang có một vết sẹo xấu xí ở đầu gối là cô, đúng không? 1.
Anh càng ngày càng dựa gần vào cô, gần tới mức hơi thở ấm nóng của anh phà lên khắp đầu và mặt cô. Đây là hơi thở của một người đàn ông bá đạo và khỏe mạnh.
"Không cởi quần ra thì cô đi vệ sinh kiểu gì chứ?" Á, anh quả nhiên là muốn cởi quần của cô!
"Tôi, tôi tự mình làm, anh mau ra ngoài đi." "Cô đang bị thương, không tiện.”
Cô giữ chặt lấy tay anh, không để anh làm loạn, giọng điệu run run nói: "Chỉ có chân bị thương thôi, tay tôi không bị sao hết."
Chẳng lẽ ngay cả đến việc cởi quần, cô cũng không làm được hay sao? Ông trời ơi, cô cảm thấy cái gã đàn ông đáng sợ tên Mạc Lâm Kiêu này thực sự có khả năng ép người khác đến phát khùng mà.
Mạc Lâm Kiêu đột nhiên rút tay về, nghĩ một chút rồi không nói gì, xoay người đi ra khỏi phòng vệ sinh. Lầm Khiết Vy lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm, ác ma cuối cùng cũng chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790032/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.