Miệng vết thương? Lúc này Lâm Khiết Vy mới thấy vết thương trên đầu gối mình, đều trầy da cỡ quả táo, đã kết vảy, nhưng hơi động một chút vẫn còn đau. Đột nhiên nghĩ tới chuyện tối qua, cô bị Mạc Lâm Kiêu phạt đi lau gạch, quỳ tới mức toàn thân chua xót đau đớn, hai chân vô cảm, vậy mà vệ sĩ còn không cho cô nghỉ ngơi một lát, không cần phải nói, đó chắc chắn đều là Mạc Lâm Kiêu ra lệnh làm vậy với cô, nhất thời cô hận Mạc Lâm Kiêu nghiến răng nghiến lợi.
Xem ra tối qua cô hôn mê rồi, được người ta đưa về phòng nghỉ ngơi.
"Làm phiền bà giúp tôi một chút, nâng chân của tôi lên, tôi muốn đi xuống."
"Ai da, khó mà làm được... Cậu Kiêu đã dặn dò rồi, bảo tôi trông chừng cô, không cho phép cô lộn xộn."
"Chân của tôi tôi biết, không có chuyện lớn gì, chỉ rách một lớp da, tôi đi đường chậm một chút là được, tôi phải đi làm."
Ngoài cửa truyền tới giọng nói lạnh lùng trầm thấp: “Đã như vậy rồi, còn đi làm cái gì?"
Bóng dáng Mạc Lâm Kiêu cao lớn gần như ngang với cửa, chân dài chậm rãi đi tới, đứng cách một mét, nheo mắt quan sát đầu gối của cô, sau đó nhíu mày, rất không vui hỏi: “Cô lộn xộn cái gì?"
Có một số vết thương đã nứt ra một chút.
Trong lòng Lâm Khiết Vy đang oán hận người đàn ông này, căn bản không muốn để ý tới anh, vẫn cố chấp di chuyển chân mình, di chuyển tới mép
giường. Mạc Lâm Kiêu đâu thể tiếp tục nhìn, trực tiếp đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790029/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.