Tự trách và bối rối không thể nói rõ tràn ngập trong tim, đỏ ửng lọt vào tầm mắt khiến huyệt thái dương anh giật giật. Anh không do dự bế cô lên, nhanh chóng đi vào biệt thự.
"Gọi Nam Cung Hào tới đây! Lập tức đến đây! Trong vòng năm phút không tới, mang đầu tới gặp tôi!"
Ôm cô gái trong lòng, cô nhẹ như lông chim, giống như một giây sau sẽ bay đi mất. Bình thường gương mặt nhỏ nhắn màu hồng phấn, lúc này vô cùng trắng xanh.
Mạc Lâm Kiêu ôm cô, vững vàng bước lên lầu, tầm mắt không nhịn được thường nhìn về phía cô.
Đá văng cửa phòng cô ra, nhanh chóng đi vào đặt cô lên trên giường, anh lo lắng sờ trán cô, không tự chủ được nắm lấy bàn tay mềm mại như không xương của cô.
Trên ngón tay đầy vết thương, trong lòng bàn tay đều đã trở nên thô ráp.
Giống như có móng vuốt mèo gãi vào trong lòng anh, đau tới mức ngực anh co rụt lại.
Nam Cung Hào bị vệ sĩ đánh thức, nói thời hạn là năm phút, nhưng giác quan thứ sáu của Nam Cung Hào cảm thấy có chuyện không ổn, anh ta mặc áo ngủ màu sắc rực rỡ chạy tới, 4 phút đã chạy vào phòng.
"Anh Kiêu, làm sao vậy?"
Mạc Lâm Kiêu vừa sốt ruột vừa ghét bỏ: "Sao bây giờ mới đến? Chậm muốn chết!" Ồ, mới 4 phút mà lão đại, anh ta đều chạy như điên tới đây rồi, còn thieu gãy chân thôi.
"Đừng thất thần nữa, mau khám cho cô ấy xem!”
Nam Cung Hào không dám kéo dài, lập tức tiến lên kiểm tra cho Lâm
Khiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790027/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.