Bốn chữ khế ước bán thân khiến cô cảm thấy đau đớn. Anh nói chuyện
đúng là ngầm chứa dao, lại đâm vào tim cô, cô ở chỗ anh không có tôn
nghiêm. Anh cao hứng, cô có thể sống dễ chịu một chút. Anh không vui, vậy cô phải gánh chịu lửa giận của anh. Muốn ngược như thế nào thì ngược như thế đó.
Nhưng đến bây giờ cô vẫn chưa rõ, lửa giận tối nay của anh, rốt cuộc là vì sao. Chẳng lẽ là vì cô không đi đón anh?
“Hay là.." Anh u ám nói: “Nếu cô chia sẽ cô kiếm được một tỷ không trăm năm mươi triệu thế nào, có khả năng tôi sẽ tha cho cô."
Đây là cơ hội anh cho cô, phải xem cô có nắm lấy hay không? Nếu cô nói thật, cho dù cô là người của Mạc Lâm Dương, anh cũng có thể tha thứ cho cô.
Lâm Khiết Vy há miệng thở dốc, rơi vào trong mâu thuẫn.
Chẳng lẽ nói cho anh, cô trộm đồ của anh bán đi, đổi lấy tiền nộp phí? Chỉ dựa vào tính cách thối tha của anh tối nay, nói thực, cô cảm thấy nói ra hơi nguy hiểm.
So sánh nặng nhẹ giữa hai việc rơi đầu và lau gạch, vẫn nên lau gạch an toàn hơn.
"Chuyện này tôi không muốn nói, cũng không có gì hay để nói, tiền đã lấy được, mọi chuyện đã giải quyết, như vậy đi.
Ánh sáng trong mắt Mạc Lâm Kiêu đột nhiên tắt đi, gương mặt anh âm trầm, lửa giận xông thẳng lên trời, cười gắn tàn nhẫn nói: “Được được lắm, cô đúng là khiến tôi nhìn với cặp mắt khác xưa! Rất có cốt khí!" Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-tong-tai-cuong-chiem-huu/1790026/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.