Chương trước
Chương sau
Lâm Khiết Vy vô cùng cảm kích: "Đàn anh Sâm, may mà có anh ở đây, anh đối xử với Liên Hoài thật sự quá tốt! Cảm ơn anh!”
Hạ Dịch Sâm cười vươn tay ra: "Lại coi anh như người ngoài, có phải muốn véo mũi hay không?"
Lâm Khiết Vy sợ tới mức vội lấy tay che mũi, vội vàng nói: "Không nói cảm ơn, đàn anh tha mạng!"
Một câu nói đùa tùy ý của cô gái người ta, lọt vào trong tai Hạ Dịch Sâm, lại giống như kinh lôi cuồn cuộn.
Đàn anh tha mạng...
Đột nhiên dẫn phát nhiệt niệm và tham niệm chôn giấu ở sâu trong lòng anh ta!
Bao nhiêu năm rồi, tình nhân trong mơ của anh ta chỉ có một người trước mắt, anh ta huyết khí phương cương, rất nhiều lần trong đêm đen cô đơn, đều ảo tưởng điên loan đảo phượng với cô.
Khi nào thì anh ta mới có thể vén mây đẩy mưa, khiến cô cầu xin tha thứ như vậy: Đàn anh tha mạng, đàn anh tha mạng...
Dù thế nào Lâm Khiết Vy cũng không ngờ tới, lúc Hạ Dịch Sâm nói chuyện với mình, sẽ đột nhiên phát ngốc, hơn nữa biểu cảm còn rất kỳ lạ.
Hình như trên mặt còn có chút ửng hồng.
"Đàn anh Sâm? Đàn anh Sâm!"
“Hả? Cái gì?" Hạ Dịch Sâm xấu hổ tỉnh lại, có chút bối rối. "Có phải là tối qua anh không được nghỉ ngơi tốt hay không?"
Hạ Dịch Sâm đành phải trả lời lung tung: "Đúng vậy, không được nghỉ ngơi tốt."
Lâm Khiết Vy nghiêm túc khuyên nhủ: "Công việc ở bệnh viện rất bận rộn, nhất là người mổ chính như anh, có đôi khi sẽ phải đứng bảy tám tiếng, nhất định phải đảm bảo nghỉ ngơi, chú ý cơ thể."
Trong lòng Hạ Dịch Sâm ngọt ngào, đôi mắt thâm sâu nhìn Lâm Khiết Vy, nhỏ giọng nói: "Em yên tâm đi, cơ thể anh rất tốt, anh vẫn luôn kiên trì rèn luyện, cơ bụng, tuyến nhân ngư đều có)
Lâm Khiết Vy: ".."
Khoe khoang cũng không cần khoe khoang tường tận như vậy chứ, còn tuyến nhân ngư nữa, choáng váng.
Hạ Dịch Sâm cho rằng Lâm Khiết Vy không nói lời nào là thẹn thùng, âm thầm vui vẻ, đột nhiên thấy hộp cơm trong tay cô, trong lòng run lên, lập tức đoạt lấy: “Trong này là gì thế?"
"À, là bánh bao thịt." còn cầm đồ rồi. lam Khiết Vy hơi giật mình, cô quên mất trong tay
Hạ Dịch Sâm vừa nhìn bánh bao, lập tức biết, không phải mua ở ngoài, nói: "Đây là bánh bao làm ở nhà à?"
Lâm Khiết Vy trả lời: “Đúng vậy, tự mình làm, không dễ nhìn lắm." "Rất tốt, đúng lúc anh còn chưa ăn sáng, có phải cho anh hay không?"
Lâm Khiết Vy chớp mắt, chỉ có thể nói: “Ừm, đàn anh Sâm không chê là được, chỉ sợ không ngon bằng bên ngoài."
Đôi mắt Hạ Dịch Sâm sáng lên, giống như vô cùng vui vẻ, cầm hộp cơm nói: "Lễ vật trân quý như thế, khó ăn tới mấy anh cũng vui vẻ chịu đựng."
Tươi cười trên mặt Lâm Khiết Vy cứng đờ, trong lúc này không biết nên nói tiếp thế nào.
"Anh vào xem tình hình của Liên Hoài, em ở đây đợi anh một lát." "Ừm."
Hạ Dịch Sâm ôm hộp cơm trân quý, vẻ mặt hạnh phúc và ngọt ngào, tâm trạng rất tốt đi vào phòng chăm sóc đặc biệt, cẩn thận đặt hộp cơm lên trên bàn, lúc này mới thay đồng phục tiêu độc, tiến vào khu người bệnh.
"Bác sĩ Sâm, không phải hôm nay anh không trực ban sao?" Bác sĩ y tá ở bên trong nhao nhao chào hỏi anh ta.
Nam đều rất hâm mộ các phương diện điều kiện của Hạ Dịch Sâm, loại đàn ông hoàn mỹ từ gia thế, giáo dục, diện mạo như anh ta rất hiếm có.
Nữ đều âm thầm chảy nước miếng, dù sao Hạ Dịch Sâm thuộc loại cậu chủ bên ngoài tỏa sáng, còn cao lớn đẹp trai.
Thái độ của Hạ Dịch Sâm ôn hòa: “Tôi đến xem người bệnh, có chút không yên tâm lắm."
Sau khi nói xong liền đi tới chỗ Lâm Liên Hoài, đặc biệt kiểm tra toàn diện một lần.
Tất cả mọi người âm thầm nhìn, coi đi, bác sĩ Sâm không chê phiền phức không chế mệt, đặc biệt thay quần áo tới kiểm tra cho em trai Lâm Khiết Vy!
Y tá vừa ra ngoài tới gần, không vui nói: "Bác sĩ Sâm, chi phí chữa trị của Lâm Liên Hoài còn chưa nộp đâu!"
"Cái gì?" Hạ Dịch Sâm hơi nhíu mày, quay đầu nhìn y tá một cái, rơi vào trong suy tư.
Từ nhỏ Hạ Dịch Sâm đã sống cuộc sống giàu có, chưa từng nghĩ tới có người coi thường bệnh! Dù thế nào anh ta cũng không dự đoán được, cô chủ lớn lên trong gia tộc lớn như Lâm Khiết Vy, không nộp được chi phí chữa trị?
Danh tiếng của nhà thuốc y học cổ truyền Minh Châu lan xa, nổi tiếng cả nước như thế, không nói đến mở được bao nhiêu chi nhánh, chỉ riêng bọn họ bán thuốc đông y, cũng đã là con số khả quan, căn bản không thiếu tiền! Thậm chí còn nghe nói năm đó khi bố Lâm Khiết Vy nắm quyền, đã tích lũy cho nhà thuốc y học cổ truyền Minh Châu đạt tới đỉnh cao chưa từng thấy.
Mang theo một bụng nghi ngờ, Hạ Dịch Sâm không nói gì thêm, cũng không ở lại, vội vàng rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.
Lúc đi ra ngoài, phát hiện Lâm Khiết Vy đã không còn ở cửa rồi. Trong lòng có chút mất mát, nhưng nghĩ tới hộp cơm trong lòng, tâm trạng anh ta tốt hơn. Vì thế các y tá bác sĩ thấy được cảnh tượng khiến bọn họ giật mình!
Nhân tài kiệt xuất bác sĩ Hạ Dịch Sâm, vậy mà vừa, đi đường vừa gặm bánh bao hăng say trong bệnh viện!
Mở rộng tầm mắt!
Dù thế nào cũng không thể kết nối cậu chủ tao nhã không nhiễm bụi trần với bánh bao thịt bán ở đầu đường với nhau.
Khiến người ta như bị chọc mù mắt chính là, bác sĩ Sâm ăn ngon như vậy, ăn từng miếng từng miếng, giống như ăn sơn hào hải vị gì đó.
Lâm Khiết Vy bị y tá trưởng gọi về truyền cho người bệnh, hôm nay có rất nhiều bệnh nhân mới tới, tất cả mọi người đều bận rộn.
Đã biết được tình hình của em trai tốt hơn từ chỗ y tá, Lâm Khiết Vy liền yên tâm, bị y tá trưởng hét trong điện thoại một trận, cô đã sớm quên đồng ý với Hạ Dịch Sâm phải đợi ở đây, vội vàng chạy về phòng bệnh của mình, lập tức vùi đầu vào công việc!
Phòng bệnh cũ đều trốn Lâm Khiết Vy, không cho cô tiêm, bởi vì tuy cô nhóc này diện mạo xinh đẹp ngọt ngào, nhưng ra tay thật sự không khiến người ta yên lòng.
Có đôi khi một lần là được, có đôi khi thì ba bốn lần đều không tìm thấy trình độ không ổn. ven,
Một bệnh nhân nam mới hơn hai mươi tuổi không biết tình hình, vừa thấy y tá dáng người thướt tha, diện mạo tuyệt mỹ, đang nở nụ cười xinh đẹp đi về phía mình, thiếu chút nữa vươn tay ôm lấy người ta rồi.
Mấy phút sau, người đàn ông trong phòng bệnh hoảng sợ kêu rên.
"Cứu mạng! Tôi không truyền nữa, đổi người, đổi người!”
Lâm Khiết Vy áy náy giải thích: "Thực xin lỗi, cậu nhịn một chút, lần sau nhất định sẽ chuẩn.” Cô không biết vì sao, học ở trường đại học nghiêm túc như vậy, ước gì có thể treo cổ lên xà nhà, cả ngày ngâm mình trong thư viện, phòng tự học, nhưng đầu óc giống như bùn nhão, hôm nay nhớ được kiến thức, hôm sau sẽ quên sạch. Năng lực thực hành cũng rất tệ, ví dụ như tiêm, trước khi tiêm tay không nhịn được run rẩy loạn lên, muốn khống chế cũng không khống chế nổi. Cô hoài nghi có phải là cô chưa trưởng thành đủ đã sinh ra hay không.
Nghe thấy động tĩnh y tá trưởng tức tới mức mặt nhăn lại, phê bình: "Lâm Khiết Vy, lại là cô! Cô đúng là con sâu làm rầu nồi canh! Loại người như cô, vậy mà không biết xấu hổ học y? Tay chân vụng về, chỉ xứng đi cho heo ăn mà thôi!"
Lời nói muốn bao nhiêu khó nghe có bấy nhiêu khó nghe, người bình thường đều không chịu nổi.
Lâm Khiết Vy đã quen bị phê bình, cô đứng sang một bên, cúi đầu không nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.