Mạc Lâm Kiêu cũng không quá muốn đuối cô đi, anh thầm thở dài một hơi, không nói thêm điều gì nữa mà đi thắng lên lầu. Khi lên tới cửa phòng ở tầng hai, Mạc Lâm Kiêu dừng lại một chút. Nghĩ đến Lâm Khiết Vy đang ngủ phòng bên cạnh, trong lòng anh chợt có chút rung động, sau đó trở về phòng của mình. Hai người dưới tầng vẫn chăm chú theo dõi Mạc Lam Kiêu, đến khi bóng ông chủ biến mất sau cánh cửa, bọn họ mới vội vàng lau mồ hôi lạnh. Sợ chết khiếp mất thôi, vừa nãy suýt chút nữa thì bọn họ đau tim luôn rồi. Nam Cung Hào nói lắp bắp: "Cũng may là chưa bị anh Kiêu đuổi ra ngoài. Lúc nãy tôi cảm thấy anh Kiêu như muốn bóp chết tôi vậy.” Trần Kiệt uống cạn ly rượu, thở ra một hơi: "Còn phải nói? Cậu cho rằng tôi bị mù sao? Anh Kiều vừa rồi tức giận đến mức ít nhất hai lần đã nổi lên ý nghĩ giết người đẩy." "Thật sự là làm khó cho anh Kiêu rồi. Anh ấy cự kỳ ghét phụ nữ. Tuy rằng đã ngủ với phụ nữ một lần, nhưng cũng là do thuốc gây ra, chỉ là một tai nạn mà thôi. Bây giờ bất anh ấy ngày nào cũng phải nhìn thấy hay người phụ nữ kia sẽ khiến anh ấy vô cùng khó chịu." Trần Kiệt nghĩ đến điều gì đó rồi nói một cách thần bí: "Cô gái Lâm Khiết Vy kia nhất định là một người có tâm tư rất sâu." Nam Cung Hào tiến lại gần Trần Kiệt, thấp giọng hỏi: "Sao anh lại nói thế?" "Tối nay cô ta đã chủ động đi tìm anh Kiêu, đi theo anh Kiêu vào phòng của anh ấy. Chắc chắn cô ta đã quyến rũ anh Kiêu. Lúc anh Kiêu xuống lầu, cô ta sẽ đi thay đồ ngủ, anh Kiêu mà đi vào chắc chắn sẽ bị dụ dỗ." Nam Cung Hào nghien răng đáp: "Đúng là không thế trông mặt mà bắt hình dong! Trông cô ta ngây thơ như vậy, không ngờ lại mưu mô đến mức ấy. Này, này, anh có nghĩ cô ta cố tình để khiến người khác chú ý tới không, cố tình để quyến rũ anh Kiêu." Trần Kiệt cần môi, gật đầu. Lām Khiết Vy cử như thế mà bị khẳng định rằng sẽ ở lại biệt thự của Mạc Lâm Kiều. Lâm Khiết Vy trở về phòng một lúc lâu mới phản ứng lại được. Trời ạ, cô đến gặp anh là để bàn bạc về thời gian, nhưng cuối cùng lại bị anh trêu chọc khiến cô hoảng sợ quên luôn ý định ban đầu. Chuyện này, cô vẫn phải nói rõ ràng với anh thêm lần nữa. Căn phòng cô ở rất lớn, nó khá tương tự với căn phòng của Mạc Lâm Kiêu, bên trong đều có những gian phòng nổi tiếp nhau, một phòng khách nhỏ có cửa ra vào, bên trong là một phòng ngủ lớn thông với phòng tâm và phòng thay đồ riêng. Có thể nói rằng từ bé cho tới giờ, đây là nơi tuyệt vời nhất mà Lâm Khiết Vy được ở. Chị họ Lâm Thúy Lan đã từ nhỏ đã được ưu ái, cô ta luôn được sử dụng những thử tốt nhất, cách bài trí trong phòng của cô ta đã thuộc loại cao cấp nhất trong nhà họ Lâm rồi, nhưng vẫn không thể so sánh được với nơi này. Lâm Khiết Vy cũng tạm thời không suy nghĩ đến chuyện sau này sẽ như thế nào nữa, cô tận hưởng sự thoải mái khi ngâm mình trong bồn tắm, Dòng nước ấm bao quanh thân thế cô, mang đến cho cô sự ấm áp, xua tan đi bao muộn phiền. Lâm Khiết Vy nhắm mắt lại, suy nghĩ lung tung. Nghĩ đến việc trở thành người tình của ai đó, đối mặt với một tương lai mà sẽ bị người đó tùy ý quyết định, trong lòng cô lại dâng lên cảm giác đau buồn, Nhưng khi nghĩ rằng bản thân có thể cứu sống em trai, cô lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn, Giữa lúc cô đang mơ màng trong bồn tắm thì chợt nghe thấy tiếng động ở cửa phòng tắm, Lâm Khiết Vy mở to hai mắt nhin sang, ngay lập tức cô bị dọa đến hoảng sợ. Mạc Lâm Kiêu chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm dài, đứng ở cửa, nhìn chằm chằm vào cô với ánh nhìn của một con sói xấu xa! "A!" Lâm Khiết Vy hét lên rồi vội vàng chìm xuống dưới nước, Đôi tai Mạc Lâm Kiêu khẽ đỏ lên, nhưng gương mặt anh vẫn lạnh như băng, anh lắc lắc tờ thỏa thuận trong tay: "Cô để quên, tôi đưa lại cho cô." Cả người Lâm Khiết Vy được bao bọc trong bột bong bóng, trông giống như một con thỏ màu hồng phần, cô ẩm ức trách móc: "Sao anh không gõ cửa?" "Đã gõ rồi, cô không trả lời. Cô cũng không khóa cửa." Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên Lâm Khiết Vy cần môi, ý của anh là cô cố tình để cửa mở nhằm quyến rũ anh sao? "ừm, vậy được rồi, anh bỏ tờ thỏa thuận xuống rồi đi ra ngoài đi." Đột nhiên, Mạc Lâm Kiêu nhận ra rằng chân của anh không nghe theo anh nữa, anh muốn quay người rời đi, nhưng chân của anh đã dính chặt vào sàn nhà. Ánh mắt anh cũng không nghe lời nữa, nó cứ nhìn chàm châm vào người phụ nữ trước mặt. Anh khinh bỉ chính cơ thể của mình! Vừa bước vào đây anh đã thấy không khí nóng hồi phả vào mặt, tiếp đó là một hương thơm đặc biệt chỉ dành riêng cho phụ nữ. Lúc đó hình như cô đang ngủ, nước trong bồn tắm ngang đến thất lưng cô, mặc dù có bọt bong bóng che nhưng những thứ cần thấy anh vẫn nhìn thấy được hết. có giống hệt như hoa sen nối trên mặt nước, đẹp lộng lẫy kiêu sa. Một bức tranh mùa xuân đẹp tới nỗi không thể diễn tả bằng lời. Cơ thể của Mạc Lâm Kiêu càng lúc càng căng cứng. Một luồng nhiệt ẩm nóng đột ngột bốc lên từ nơi nào đó, như ngọn lửa cháy lan ra toàn thân thể. Giọng nói của anh không khỏi có chút khàn khàn: "Có một con thạch sùng kìa." Lâm Khiết Vy nghe thấy thạch sùng thi sợ hãi hét lên, cô hoàng hốt đứng dậy khỏi mặt nước, quay trái quay phải tìm con thạch sùng ấy. Phải mất khoảng ba giây sau cô mới nhận ra rằng cả người minh đã lộ hết ra ngoài, cô vội vã dùng tay để che lại. Mạc Lâm Kiêu càng thở gấp hơn, ánh mắt anh sâu không lường được, xấu xa nói: "Có cái gì mà phải che chứ, cũng không phải là chưa từng nhìn thấy." Sau đó anh dứt khoát quay người rời đi. Lâm Khiết Vy tức tới mức muốn phát điên. Sau một ngày đêm dày vò, Lâm Khiết Vy thay bộ đồ ngủ bằng lụa tơ tằm cao cấp do biệt thự chuẩn bị, vừa ngã xuống giường cô đã ngủ thiếp đi. Đối với cô mà nói, cuộc sống đã quá khó khăn rồi, chỉ cần em trai cô khỏe mạnh thi cô không còn mong muốn điều gì hơn nữa. Ngay cả việc bản thân bị đối xử thế nào cô cũng không để ý tới. Thế nhưng Mạc Lâm Kiêu lại không thể ngủ được. Bình thường anh giải quyết công việc trong phòng khách nhỏ xong, sau đó sẽ đọc tin tức một lúc, tâm rửa, đọc sách rồi cũng nhanh chóng chim vào giấc ngủ. Nhưng đêm nay, trong căn nhà của anh lại có thêm một người phụ nữ ngủ ngay ở căn phòng bên cạnh, điều kinh khủng hơn là anh có lòng tốt đi đưa tờ thỏa thuận cho cô thì lại nhìn thấy những thứ không nên thấy. Anh không thể quên được hình ảnh bòng hoa sen đẹp lộng lẫy nổi trên mặt nước kia. "Chết tiệt." Mạc Lâm Kiêu lại trở mình, anh hơi cau mày rồi tiếp tục đếm cừu. Đã nói không thể để cho cô ở lại đây mà, giờ thì hay rồi, quả nhiên cô đã gây ra ảnh hưởng lớn cho anh Sáng hôm sau, Lâm Khiết Vy theo thói quen thức giấc khá sớm. Cô nhìn quanh không tìm thấy bộ quần áo cũ của mình, đoán chừng đã bị người giúp việc mang đi giặt sạch. Có đành vào phòng thay đồ để tìm một bộ khác, nhìn thấy hàng trăm bộ quần áo khác nhau, cô chợt ngây người. Tất cả đều là quần áo mới và đều là loại hàng hiệu xa xỉ, đất tiền. Bác quản gia cũng chu đáo quá rồi, sao có thể nhanh chóng chuẩn bị được nhiều quân áo như vậy chứ? Cô chọn bừa một bộ mặc vào, rửa qua mặt mũi rồi đi xuống lầu. "Cô Vy, chào buổi sáng." Bác Trần đứng ở phòng khách, tươi cười chào cô. Lâm Khiết Vy mim cười đáp: "Chào buổi sáng, bác Trần.” Nam Cung Hào và Trần Kiệt đang ngồi trên ghế số pha trong phòng khách, một người đang loay hoay nghịch kính hiển vi, một người đang lau súng. Nghe thấy tiếng chào, hai người đều quay lại nhìn Lâm Khiết Vy. Lâm Khiết Vy lúng túng, gật đầu chào hỏi. Nam Cung Hào và Trần Kiệt như không nhìn thấy cô, tiếp tục cúi đầu xuống bận rộn. Bác Trần đưa Lâm Khiết Vy đến phòng ăn, Mạc Lâm Kiêu đang ngồi một mình bên chiếc bàn ăn lớn, anh vừa đọc báo vừa ăn sáng. Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]