Hải Lam nghe xong sửng sốt vài giây, cô không nghĩ Nhi sẽ cầu hôn mình ngay lúc này giữ chốn đông người. Có lẽ Nhi không biết lời cầu hôn này cô đã chờ thật lâu thật lâu.
Cô biết Nhi là người trước giờ sẽ không hứa hẹn càng không thích ràng buộc. Chị như con gió thích bay lượn mọi phương trời, chỉ là không ngờ hôm nay Nhi lại có thể hứa với cô nhiều điều như vậy, cảm động xen lẫn xúc động làm cô khó thốt nên lời.
Tô Uyển Nhi thấy mình đã nói thật chân thành như vậy mà em vẫn không có động tĩnh liền hết sức khổ sở. Chẳng lẽ em không đồng ý?
Tô Uyển Nhi : Mình , em không cần gả cho tui. Em lấy tui cũng được mà, họ Tô hay họ Nguyễn tui cũng chấp nhận.
Trong lòng cô thầm nghĩ, dù sao Hải Lam cũng là bà tổ cô nhà mình cô theo họ em coi như là theo họ mẹ của mình. Ba cô sẽ không chấp nhất dù sao người tiếp quản sự nghiệp của ông cũng là Uyển Thư.
Hải Lam nghe vậy thì bật cười, lúc cười nước mắt từ hốc mắt cũng theo đó tuông ra. Trong lời nói lẫn sự thấp thỏm bất an của Nhi cô cảm nhận được toàn bộ sự chân thành nơi đó.
Hải Lam vừa cười vừa gật gật đầu, tay khẽ vén sợi tóc rơi trên trán Tô Uyển Nhi " Cũng đã gọi em là Mình rồi em muốn hong đồng ý cũng hong được đó đa.
Tô Uyển Nhi nghe vậy thì nước mắt cũng rơi vội ôm chằm lấy Hải Lam. Cuộc đời cô chưa từng nghĩ mình sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-to-tien/945283/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.