Cao Văn và mọi người cũng vội chạy theo chia nhau ra tìm. Tuy vậy mất cả 2 tiếng vẫn chưa tìm được Hải Lam thay vào đó chỉ tìm được Hải. Tiếng kêu vang dội khắp núi đồi, Mận còn vừa kêu vừa khóc .Tô Uyển Nhi chạy được một lúc thì bó đuốc cũng gần tắt cô, cô kêu sắp khàn cả họng. Vừa sợ vừa tự trách mình, lẽ ra cô không nên nói như vậy với Hải Lam để em ấy bỏ đi như vậy.
Tô Uyển Nhi : Hải Lam, Hải Lam... Em ở đâu ?
......
Lúc này Hải Lam cũng vừa tỉnh dậy, lúc đó cô nghe thấy 2 người họ cải nhau cô cảm thấy thật phiền nên một mình rời đi. Nào ngờ đi một hồi đã lạc mất, cô vội vàng tìm đường quay về trời lúc này cũng đã tối. Đường núi gập ghềnh trời thì tối xung quanh lạnh ngắt như tờ cộng thêm tiếng động vật gầm gú khiến cô sợ hãi đi nhanh hơn. Không cẩn thận đã vấp phải cục đá trượt chân ngã xuống sườn núi đầu đập vào gốc cây ngất xỉu.
Sau khi tỉnh dậy cũng không biết mình đang ở đâu quần áo đã rách không ít, chân của cô hình như đã bị trật khớp, trong lòng hoảng sợ không thôi. Lúc này sương đã bắt đầu rơi nên cô cảm thấy rất lạnh, nếu lúc này có người kia thì tốt quá. Suy nghĩ vậy cô liền cảm thấy tủi thân từ nhỏ đến lớn cô chưa từng trãi qua tình cảnh như hiện giờ.
Đang sợ hãi thì từ xa xa cô nghe thấy có tiếng ai gọi tên mình. Nghe kỉ hơn thì đó là Tô Uyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-to-tien/945184/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.