Đỗ Trạch nhìn ban công trống huơ trống hoác, trong lòng quay cuồng tiếc nuối không dứt. Sen đá anh ngắm mỗi ngày đều đưa đi hết rồi, mà Trương Trác mang tất cả đi thật, ngay cả ánh mắt khách sáo cũng không có.
Trời lạnh căm căm, anh cảm thấy không nhìn thấy mấy đứa con thì tâm trạng của mình xấu hẳn đi, dù sao anh cũng đã chăm sóc rất lâu rồi.
Anh thay quần áo, cảm thấy rất chán nản, lấy quà lúc trước ba tặng cho mình ra, đây là một bộ ghép hình hai vạn miếng, khi Đỗ Trạch nhận được bèn cám ơn ba sau đó nhét luôn xuống gầm giường.
Ba Đỗ thật có khiếu hài hước, hai vạn miếng, Đỗ Trạch nghĩ thôi cũng thấy đau đầu rồi.
Nhưng hiện giờ nhịn xuống rồi lấy ra ghép. Nhìn bốn gói xếp hình to đùng, anh hì hục xếp hai tiếng liền mới được một khoảng bằng lòng bàn tay, cuối cùng tức giận đỏ cả mắt, Đỗ Trạch gom hết lại đi lên lầu gõ cửa nhà Trương Trác.
Trương Trác đeo mắt kính mở cửa, nghĩ rằng Đỗ Trạch đến đưa canh dinh dưỡng cho mình, ai ngờ trong lòng ôm bốn gói to.
“Tớ ở nhà không có gì làm, qua nhà cậu chơi ghép hình.” Đỗ Trạch nói xong, tự đi tới chỗ mấy cái cây trong phòng khách, những chậu sen đá đều được dọn tới đây rồi, có thể thấy Trương Trác vừa phun nước xong, trên mỗi lá cây đều lấp lánh ánh nước.
“Sao cậu phải tự ngược vậy?” Trương Trác đóng cửa hỏi.
Đỗ Trạch ngồi xổm dưới đất không quay đầu lại. “Ba tớ tặng, có thể chơi cho bớt buồn.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-thung-dam-chua/1516463/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.