Đào Gia Vũ xót tiền, hơn nữa còn cảm thấy Diệp Tuân rất vô dụng, nói thế nào cũng là kẻ làm anh, vậy mà lại bị đứa em trai bắt nạt, chẳng lẽ mặc váy vào là yếu ớt như đàn bà vậy sao? Người lớn nói lý mà không nghe thì cứ dùng nắm đấm, đấm một phát không nghe thì đấm hai phát, đánh tới khi nó nghe lời thì thôi.
Tại sao cứ õng ẹo như đàn bà con gái vậy chứ? Nhưng y không có tư cách soi mói sở thích của người khác, vả lại bản thân mình còn bị đôi mắt lừa gạt cơ mà. Trong nhà có thêm người nhưng không cảm giác rõ ràng cho lắm, hôm sau Đào Gia Vũ vẫn theo kế hoạch cùng bạn bè đi tới quán bar nổi tiếng chơi bời, không hề nghĩ tới người trong nhà không chỉ có một mình y, cho dù là Tết âm lịch nhưng cũng có một vài nơi không nghỉ lễ.
“Sao vậy? Mặt mũi cậu bị thương không phải là bị người nhà đánh đây chứ?” Bên cạnh có một người nói.
Đào Gia Vũ quay lại liếc một cái, người này có gặp vài lần rồi nhưng không quen, chắc là vừa mới gia nhập nhóm bọn họ.
Người cùng đẳng cấp ở cạnh nhau mới vui vẻ, người trong nhóm hầu hết là bạn bè chơi với nhau từ lâu, tình cảm không thể mang ra cân đo đong đếm, nhưng nếu có ai xảy ra chuyện gì thì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, bọn họ sẽ không từ chối. Cái gọi là vật họp theo loài chính là lý lẽ này. Y thấy Diệp Tường chướng mắt là vì cậu ta còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-thung-dam-chua/1516462/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.