Trương Trác nói: “Cậu còn muốn sĩ diện hả? Mẹ cậu để cậu đi xem mắt với chị ta, vốn đã chẳng chừa mặt mũi cho cậu rồi.” Tốt xấu gì cũng là con ruột, tuy rằng tính cách không mạnh mẽ nhưng không thể sắp xếp như vậy được, lại còn tìm một người con gái lớn tuổi hơn con mình, trừ khi là nhắm tới tiền tài nhà họ Đỗ mới có thể đồng ý quen với Đỗ Trạch. Tuy nhiên Tống Quyên kia quyết đoán và kiên cường hơn hắn nghĩ, đúng là người làm ăn lớn có khác.
Đỗ Trạch nghe ra ẩn ý trong câu nói kia, bắt đầu bảo vệ mẹ theo bản năng: “Mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho tớ mà thôi.”
Vẻ mặt Trương Trác sa sầm. “Chỉ vì muốn tốt cho cậu, chỉ vì muốn tốt cho cậu, bà ấy có từng hỏi ý kiến của cậu bao giờ chưa? Cứ áp đặt sắp xếp cuộc sống của cậu như vậy, chỉ một câu ‘vì muốn tốt cho cậu’ mà cậu nghe theo răm rắp.”
“Mọi thứ sắp xếp đâu ra đấy hết rồi, tốt xấu gì cũng phải tới gặp người ta chứ, nếu không thì xấu hổ lắm.” Thấy mặt Trương Trác đen như than, Đỗ Trạch giống như hồi đại học, đặt dĩa thịt bò qua một bên, ngồi xuống cạnh Trương Trác, giơ tay đẩy đùi hắn, nhỏ giọng: “Sao cậu lại hung dữ rồi? Chẳng phải tớ đã nói rồi sao, tớ sẽ không quen chị ấy đâu, tớ cũng muốn nói với mẹ lắm nhưng nhìn thấy mẹ vui vẻ như vậy, tớ lại chẳng mở miệng được. Dù sao thì chị ấy cũng đâu có thích tớ.”
Trương Trác gượng gạo mở miệng: “Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-thung-dam-chua/1516447/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.