Lúc Diệp Vãn Từ trở lại tòa soạn, sắc trời đã khuya, người trong ban biên tập đều tan tầm, chỉ có biên tập viên Thang Ứng Tuyết còn đang chờ cô, nhìn thấy cô trở về cười tủm tỉm mà chào hỏi.
"Tiểu Từ, em đã trở lại."
Thang Ứng Tuyết năm nay 32 tuổi, tóc ngắn màu nâu sậm uốn xoăn một đoạn, dáng vẻ giỏi giang thành thục lại không mất đi sự nữ tính. Cô là người có thâm niên lâu năm ở tòa soạn, Diệp Vãn Từ lúc mới tới đối với công việc chưa thành thạo, đều nhờ cô kiên nhẫn chỉ bảo, đến bây giờ ngày càng lên tay.
"Chị Canh, có phải em về muộn quá không?"
"Không sao, mọi người đều biết nơi đó tìm không dễ." Thang Ứng Tuyết đi tới lật xem hai bản tạp chí được ký tên lên, nói "Không tồi, em vất vả rồi."
"Đây là việc em nên làm."
"Còn chưa kịp ăn cơm chiều phải không? Đi, chị mời em ăn cơm."
"Này thật xấu hổ quá ạ."
Diệp Vãn Từ muốn từ chối, nhưng Thang Ứng Tuyết không cho cô cơ hội cự tuyệt, vỗ vỗ bả vai cô nói: "Chị đi trước lái xe, ở dưới lầu chờ em, em thu dọn chút tới ngay nhé."
"Dạ, được."
Cô đem tạp chí Phó Cảnh Triều đã ký đặt chỉnh tề trong ngăn kéo bàn làm việc của mình xong, mới đi xuống.
Dưới lầu một chiếc SUV trắng đang đỗ, nhìn thấy cô từ tòa nhà đi ra, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, Thang Ứng Tuyết gương mặt tươi cười từ sau cửa sổ xe gọi ra "Mau nào."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-nhan-cach-khac-cua-anh/2910063/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.