Edit: An Ju
Beta: Meo kun
Tiến độ quay <Thiển thiển> ở Hậu Cúc đã đến ngày cuối cùng. Đối với cái trấn nhỏ xinh đẹp này, trong lòng tất cả mọi người đều lưu lại một phần lưu luyến không thôi.
Cô chị Quý Chỉ Bình nói: “Đợi đến khi chị già, chị nhất định phải mua nhà cắm rễ ở đây.”
Cô em Quý Chỉ An thì lại phụ họa nói: “Đến lúc đó em sẽ chuyển đến dưỡng lão với chị.”
Trương Vân Long sờ sờ đầu hai cô bé cười nói: “Đến ta còn chưa nghĩ dưỡng lão làm sao đây, hai đứa nghĩ gì mà xa vậy.”
Liên Linh dứt khoát ở lại không đi, cô nói: “Nơi này nhiều cảm hứng như vậy, ở lại mấy ngày, ý văn tuôn trào mãnh liệt, nhất định phải viết cho đủ rồi mới đi.”
Liên không có ý kiến, hắn ngồi ở ven đường, mắt nhìn rừng trúc tươi đẹp phía xa.
Ngụy Thanh nhìn hắn, biết trong lòng hắn không yên ổn, cũng không đi quấy rối hắn.
Đoàn làm phim <Thiển thiển> trước kia đã từng tỏ rõ, không chấp nhận bất kỳ nhóm phóng viên nào, trong lúc quay phim cũng từ chối phỏng vấn. Bọn họ ở trong núi sâu như vậy tất nhiên là sống hoàn toàn tách biệt với thế giới, thế nhưng một khi trở lại trong thành phố…
Thân phận của Liên đã bị phơi bày ra ánh sáng, nhóm ‘chó săn’ chắc chắn đang mài sáng nanh vuốt. Tuy rằng chính Liên có nói cũng không để ý, thế nhưng huyết thống thứ này, thật có thể nói chặt đứt liền cắt đứt sao?
“Các anh phải đi sao?”
Ngụy Thanh quay đầu nhìn về phía người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-ten-cong-ai-thuong-lanh-nhat-ca-cong/253643/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.