Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. Người đàn ông đang nằm vật trên giường cũng đã bắt đầu trở mình rồi mơ màng tỉnh dậy. Anh xoay người qua qua lại lại mấy lần cố tìm kiếm bóng dáng người phụ nữ đêm qua. Kết quả là chẳng thấy cô đâu.
Nhẹ nhàng đưa chân ngồi chồm dậy rồi xoa xoa lên vầng trán nóng bừng. Ánh mắt nhắm nghiền một lúc lại đảo quanh căn phòng một lần nữa, thật không ngờ lại vô tình nhìn thấy tờ giấy định mệnh ấy trên bàn.
Một tay xuýt xoa ở sau gáy, một tay vớ lấy đọc. Từng nét chữ hay dấu ngắt câu đều được anh ghi nhận đến không sót một từ.
"Đêm qua là do tôi say quá, thật xin lỗi. Tôi chỉ có thể cho anh một số tiền coi như là bù đắp, còn chuyện đêm đó tốt nhất anh nên quên đi. Tạm biệt."
Chỉ vỏn vẹn vài dòng chữ ngắn gọn kia thôi đã đủ sức công phá khiến khuôn mặt anh lập tức tái sầm lại. Đường gân nổi rõ trên trán, Diệp Phong xé toạc tờ giấy quát to lên dữ dội:
- Chết tiệt! Cái con nhỏ đó dám coi mình là trai bao? "Bù đắp"? Người vứt tiền bù đắp đáng lí ra phải là Hứa Diệp Phong tôi!!
Anh cầm nắm số tiền trên bàn vò nát trong cơn thịnh nộ rồi ném sạch ra ngoài cửa sổ. Từng tờ từng tờ bay phấp phới phủ đầy khắp bầu trời hạ. Tiếc rằng sự tức giận của anh lại không hề nhẹ nhàng bay qua trong gió như vậy.
Diệp Phong hậm hực đi xuống quầy tiếp tân thanh toán.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939432/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.