Diệp Phong tức giận đập mạnh tay lên bàn, mạnh đến nỗi cứ ngỡ rằng chiếc bàn sẽ bị đập nát ra.
- Dám coi tôi là trai bao, cô thật sự chán sống rồi à?
- Trai bao? - Lạc Phàm ngỡ ngàng hỏi.
- Đúng vậy! Người đêm hôm qua ngủ với cô.. là tôi!!
Lạc Phàm như bừng tỉnh lại, cô cố gắng nhớ lại khuôn mặt của người đêm hôm đó.
"Trời ạ! Ông nội của tôi ơi.. Tôi đã gây hoạ lớn thật rồi.." - Lạc Phàm tròn xoe mắt lộ rõ vẻ luống cuống.
Diệp Phong khoanh tay lại, anh cười nửa miệng:
- Thế nào? Bây giờ cô định giải quyết chuyện này ra sao đây?
- Gì..gì chứ!.. Tôi đã xin lỗi và cho anh một số tiền rồi mà? Anh còn muốn gì chứ?
Có lẽ việc mà cô giỏi làm nhất chính là chọc anh tức điên lên. Chẳng mấy chốc nụ cười trên môi kia đã biến sắc thành tiếng quát đáng sợ:
- Chết tiệt! Cô còn dám nhắc lại chuyện đó? Cô nghĩ tôi cố gắng xây dựng cả một tập toàn Vador lọt top thế giới chỉ để hứng thú với một số tiền cỏn con của cô à?
Lạc Phàm nghe vậy khẽ run người, lắp bắp hỏi:
- Vậy.. vậy.. số tiền tôi đưa anh đâu rồi?
Cô cắn chặt môi nhìn anh như đang mong chờ điều gì đó..
"Ông trời ơi! Cầu mong ông phù hộ cho tên cục súc này trả lại số tiền đó cho con. Nếu không, tháng này con sẽ ăn mì gói cho tới khi phát lương mất!"
- Vứt rồi. -
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939430/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.