Tại nhà Lạc Phàm, 8 giờ sáng..
- Aaaa.. Trời ơi!! Trễ giờ đi làm rồi~ Làm sao bây giờ ?? Trời ơi.. Lương tháng này của tôi~
Đang loay hoay không biết nên làm gì thì bỗng dưng phát ra tiếng chuông điện thoại bên cạnh..
*Bíp* (Tiếng mở máy).
- Cô còn muốn đi làm không đấy? Muốn bị đuổi việc tới vậy à? Đã 8 giờ 5 phút 45 giây rồi mà vẫn chưa có mặt? - Diệp Phong tức giận quát to lên.
Lạc Phàm vừa mới mở máy nghe mà hồn phách như bay lên trời. Act cool đứng hình mất 5 giây. Vài giây định hồn lại, cô lo sợ, dè chừng trả lời:
- Sao anh biết số điện thoại của tôi??
Đầu dây điện thoại bên kia im lặng một lúc rồi đáp với giọng trầm:
- Tôi đang hỏi cô đấy. Đừng đánh trống lãng. Tại sao cô vẫn chưa có mặt ở công ty?
Lạc Phàm cố gắng vắt óc lấy lí do đối phó với Diệp Phong, cô lắp bắp bảo:
- Tôi.. Tôi.. À tôi đang đi vệ sinh ở công ty. Đúng đúng.. tôi đang ở công ty~
Diệp Phong tức giận đáp:
- Cô đừng hòng qua mặt được tôi!! Tôi đã nhìn camera ở phòng nhân sự 2 tiếng rồi. Làm gì có mặt cô ở đó ?!!
Lạc Phàm á khẩu, giọng hối lỗi, nói:
- Tôi.. tôi xin lỗi~ Lần sau sẽ không tái phạm nữa! Cầu xin anh đấy đừng trừ lương của tôi mà T.T ~
- Muốn tôi không trừ lương cũng được. Nhưng..
- Nhưng? Nhưng gì cơ?
- Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939425/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.