Lạc Phàm và Diệp Phong đi bộ dưới phố Xuân Diệp. Sự chú ý của mọi người vô tình va vào ánh mắt của Diệp Phong. Khó chịu, anh đứng khựng lại, quay qua nhìn Lạc Phàm:
- Này, sao họ cứ nhìn tôi mãi thế? Tôi biết tôi đẹp trai nhưng cũng đừng mất lịch sự như thế chứ !? Khó chịu thật.
Nhìn khuôn mặt vừa tự mãn vừa nhăn nhó của Diệp Phong, Lạc Phàm cười khúc khích:
- Thôi nào chủ tịch Hứa! Anh cố nhịn chút đi.. đừng nhìn họ là được~ Ai bảo anh đẹp trai thế làm gì?
Được Lạc Phàm khen, Diệp Phong đỏ mặt, cố gắng nhịn cười:
- Cô già mồm quá đấy. Đi tiếp thôi.
Lạc Phàm nhìn anh gật gật rồi rảo bước.
10 phút sau..
Diệp Phong như mất kiên nhẫn, liền quay qua hỏi:
- Này! Chỗ cô nói là ở đâu thế? Đi mỏi cả chân rồi mà vẫn chưa thấy đồ ăn? Cô đang trêu tôi đấy à?
- Hứa tổng à, anh bớt giận đi. Chúng ta kiên nhẫn chút. Sắp tới rồi, chỗ tôi nói ở phía trước thôi..
Diệp Phong nghe vậy chỉ biết kiên nhẫn đi tiếp, mặt nghiêm túc đe doạ:
- Cô đừng có trêu tôi đấy! Nếu không hậu quả tự cô gánh..
- Được được Hứa tổng à! Tôi biết rồi~
Diệp Phong xụ mặt xuống, giọng trầm:
- Thôi ngay cách gọi "Hứa tổng" gì đó đi. Từ giờ cô gọi tôi là Diệp Phong, ok?
- Hả? Diệp Phong?
- Thế nào? Hay cô thích gọi tôi là "Chồng" hơn?
Lạc Phàm nghe vậy mặt đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939424/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.