Sau một đêm dài..
Cả hai gần như đã mệt lả người, không còn một chút sức sống nào cho ngày làm việc mới..
Lạc Phàm đau điếng cả người, cô cố gượng sức bước xuống giường, đôi chân run run như sắp ngã. Từ phía sau, một bàn tay ôm trọn cô vào lòng. Giọng nói khe khẽ sau gáy truyền vào tai cô:
- Hôm nay.. ở nhà với anh..
Lạc Phàm giật mình, cô quay người lại nhìn:
- Anh đang lên kế hoạch để trừ tiền lương của em đúng chứ?
- Thế bây giờ em vẫn còn sức đi làm à? - Diệp Phong nói với giọng điệu trêu ghẹo.
Nghe vậy Lạc Phàm chỉ muốn giơ chân lên đá cho anh một cú thật đau nhưng cô không thể.. Bây giờ, cô thậm chí đến đi cũng không nổi..
- Chết tiệt! Đều không phải tại anh à?!
- Thế anh mới bảo hôm nay em phải ở nhà.
Lạc Phàm tặc lưỡi, cô quay người đi lấy quần áo hậm hực đi về phía phòng tắm..
*Rầmm----* (Tiếng đóng cửa)
________________
20 phút sau..
Cô bước ra lườm Diệp Phong với ánh mắt hình viên đạn. Anh mặc kệ thái độ của cô, tiến lại bàn lấy chiếc áo sơ mi mặc vào. Vừa chốt đến cúc áo cuối cùng, anh thản nhiên quay người nhìn Lạc Phàm nói:
- Đi thôi.
Cô ngạc nhiên hỏi lại:
- Anh bảo hôm nay em phải nghỉ ở nhà cơ mà?
Diệp Phong lại gần ép Lạc Phàm vào một góc tường, cắn nhẹ vào tai cô nói khẽ:
- Đồ ngốc. Chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939391/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.