Sáng hôm sau, sân bay quốc tế Sky Fly 9h..
Chuyến bay từ Anh sang Trung Quốc đã bắt đầu hạ cánh. Tuyết Nhã ngồi chờ từ rất sớm. Gương mặt có chút hấp hối, cô liên tục nhìn vào chiếc đồng hồ trước mặt..
- Mẹ! Con ở bên này!!
Một giọng nói đầy sự phấn khích vang to lên. Tuyết Nhã nhìn về hướng đối diện, một người phụ nữ trẻ trung chỉ tầm 30 tuổi là cùng (thực ra đã 35 tuổi) mắt đeo kính râm, ăn vận vô cùng sang trọng.
Tuyết Nhã không ngần ngại gì nữa. Cô hớn hở vội đi nhanh rồi nhào vào lòng ôm chặt người phụ nữ kia nói với điệu bộ ấm ức:
- Mami làm con nhớ chết đi được!
Bà bỗng vội vàng đẩy ra rồi đưa tay nắm chặt bàn tay của cô nhìn mà xót xa:
- Tại sao tay của con lại bị thương nhiều như vậy?! Mau nói cho mẹ biết.
Tuyết Nhã diễn xuất quả thực không tồi. Cô giả vờ rưng rưng khóc ở hai hàng mi rồi ôm chầm lấy bà..
- Mẹ à.. Ở đây con lúc nào cũng bị bắt nạt. Tay con bị như thế này cũng là do con đàn bà độc ác đó gây ra.. Mẹ à, con phải làm gì đây?
Người phụ nữ nọ thấy con gái mình oan ức như vậy không khỏi chạnh lòng. Bà đưa tay vỗ vỗ vào lưng cô an ủi rồi bảo:
- Bình tĩnh. Chúng ta về nhà thôi.. Mẹ sẽ cố giải quyết vấn đề này cho con. Mau nín đi.. đừng khóc nữa..
Tuyết Nhã ngoan ngoãn gật gật đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939374/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.