- Hộc. . hộc.. ha~
Một hơi thở giật mình tỉnh giấc trong căn phòng. Mồ hôi tuôn rơi lả chả trên trán. Khuôn miệng vẫn không ngừng hô hấp..
Lạc Phàm giáo giác nhìn mọi thứ xung quanh, một căn phòng thật sang trọng! Nó hệt như căn phòng mà cô đã từng ao ước đêm ngày. Chỉ là.. cô thật sự không dám nghĩ tới giấc mơ ban nãy, cô nhìn thấy anh lạnh lùng buông thả bàn tay mình rơi sâu xuống vực thẳm, tiếng kêu thê lương và đáng sợ vô cùng.. quả thật là ác mộng..
Cố cắn chặt răng lợi vì cảm nhận được vết đau thấu da thấu thịt ở khắp người. Lạc Phàm cố gượng đặt chân xuống mặt đất. Mở toang cánh cửa ra, một không gian rộng lớn đổ ào vào đôi mắt của cô một lần nữa! Nó chói loá, tráng lệ, sang trọng, uy nghi chả khác gì những cung điện bậc nhất trên thế giới. Nhấc từng bước từng bước đau đớn rảo chậm về phía trước. Lạc Phàm vẫn không ngừng quan sát và ghi nhớ mọi thứ xung quanh mình.
- Vẫn chưa khỏi hẳn thì đừng đi nhiều quá. Vết thương có thể sẽ rách toạc ra lần nữa đấy.. không tốt đâu.
Một giọng nói điềm tĩnh nhưng đầy thăng trầm cất khẽ lên phía sau. Lạc Phàm đến cả giật nảy mình vội quay ra sau..
- Kha.. Kha Hạo?
..
Từng bước một tiến gần về phía cô. Bằng một cách dịu dàng nhất, anh từ từ dìu cô đi về phòng. Còn cô thì ngoan ngoãn như một con mèo vẫn chưa định hình được việc gì.
Đặt nhẹ cơ thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939320/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.