Hơi mặn từ muối biển từng đợt từng đợt đều đặn hoà nhập cùng làn gió nhẹ thoảng vào căn phòng nhỏ. Chiếc rèm cửa trắng ngà ngả nghiêng bóng dáng dưới sàn bay phấp phới. Không gian lúc này cảm giác thật ảm đạm vô cùng..
- Phong?..
Lạc Phàm nhắm nghiền đôi mắt vớ vớ cánh tay sang chiếc gối bên cạnh cố tìm kiếm một thứ gì đó. Hơi ấm vẫn còn ở đây, nhưng người cô cần đã đi đâu mất?
- Phong? Anh đi đâu rồi?!
Hơi thở bỗng trở nên vội vã, đến cả nhịp tim cũng rung nhanh hơn trước. Người phụ nữ ấy hoảng loạn bật dậy giáo giác nhìn khắp căn phòng yên tĩnh đến thê lương. Cảm giác thật quá trống vắng. Rõ ràng chỉ vài phút trước, anh vẫn còn say giấc ôm chặt cô trong lồng ngực. Cô cảm nhận được mà?
Đôi bàn chân trắng nõn bước nhẹ xuống chiếc sàn nhà lạnh lẽo. Thoắt chốc, Lạc Phàm đã kéo vội lấy chiếc áo choàng dày dặn khoác lên cơ thể trần trụi của bản thân.
Ánh mắt đen láy đó thể hiện rõ sự hoảng sợ. Cô rảo bước tìm kiếm mọi căn phòng trong nhà, đến phòng bếp, phòng tắm, phòng khách.. cô đều đã tìm đủ
.. nhưng, chẳng có một ai cả.. cảm giác thật giống như rằng chưa hề có một ai tồn tại trong căn nhà này, chỉ mỗi một mình người phụ nữ ấy ở đây chờ đến vô vọng, đến không còn nước mắt..
Tấm lưng trần trượt dài xuống chiếc cửa kính, từng nếp gấp của rèm cửa bay bay thoáng qua một chút đau đớn trong ánh mắt ấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939287/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.