- Này, cô có thể nào ngừng đi theo tôi không?
Người đàn ông trong chiếc áo phông trắng trẻ trung đứng khựng lại lạnh lùng nói, giọng điệu còn pha chút vẻ van xin.
Khả Tịch đỏ ửng gương mặt vốn dĩ đã rất hồng hào của mình, cô tròn xoe đôi mắt vì ngạc nhiên rồi xiết chặt từng ngón tay của mình vào chiếc áo đã xếp gọn trong lòng bàn tay toát đầy mồ hôi của mình.
"Sao anh ta lại biết mình đang đi theo sau nhỉ?"
Đã là ngày thứ "n" cả hai đối mặt nhau theo cách này. Mỗi lần bước ra khỏi cửa, Tiểu Minh đều có thể cảm nhận được sự hiện diện của cô ở ngay sau lưng mình. Chỉ là anh không muốn nhắc tới chứ không phải là anh không hề biết..
- Anh biết tôi theo anh từ lúc nào vậy?
- Từ lúc cô bắt đầu đi theo tôi.
Cách vào hai đêm trước, cái con người quá đỗi lạnh lùng trước mặt cô đã từng say đến không biết trời, không biết đất ở Phong Hoa. Cũng là do cô mềm lòng mà đưa anh về. Những lúc say, anh trở nên vô cùng phiền phức. Luôn miệng lảm nhảm những câu khó hiểu, rồi lại tự cười như kẻ ngốc. Cái dáng vẻ cao ráo của bản thân lại chính là thứ gây rắc rối lớn nhất cho Khả Tịch. Dìu dắt từng bước để đưa anh về là một chuyện khó khăn hơn cả.
Cô say đắm vẻ lạnh lẽo của anh,
Say đắm đôi mắt vô cảm khi nhìn của anh,
Say đắm luôn cả giọng nói, hơi thở, nụ cười tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939285/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.