*Cộc.. cộc..
Đôi mắt lim dim của Khả Tịch lúc nhắm lúc mở rồi lại cau chặt mày trốn tránh ánh sáng mặt trời đang chiếu rực vào căn phòng yên tĩnh. Âm thanh của tiếng gõ cửa lúc này thật sự là muốn làm người phụ nữ này điên tiết lên mới chịu à?
Khả Tịch vùng vẫy cánh tay lên không trung vài cái tỏ vẻ tức giận rồi nhanh chóng mở phực cánh cửa lườm lạnh nhạt.
- Cô nghĩ cô tới đây để làm gì? Để ngủ à? Đã 7h rồi đấy? Tôi cho cô 10 phút chuẩn bị và 30 phút ra ngoài. Sau 40 phút, tôi muốn thấy thức ăn sáng đặt trước mặt mình ngay lập tức.
Dương Trừng từ rất sớm đã không ngừng cố gắng để nâng cao thể lực và rèn luyện cơ bắp. Mồ hôi trên cơ thể trần trụi của anh tuôn lả chả. Hơi thở gấp rút đưa tay chỉ vào đồng hồ tỏ thái độ.
Khả Tịch nửa tỉnh nửa mê, cô thật sự vẫn chưa muốn chia tay với chiếc giường ấm áp bên trong phòng chút nào. Bằng giọng nói chua lanh lảnh của mình, cô đáp lại rành rọt:
- Không, không đi! Chẳng phải tổ chức có gần 300 người hay sao? Sao không gõ cửa phòng họ mà cứ phải là tôi?
Dương Trừng khẽ nuốt nước bọt rồi vờ lắc đầu mệt mỏi. Anh nhìn cô với ánh mắt khó chịu rồi nhanh nói tiếp:
- Từ 4h30 bọn họ đã ra ngoài để chạy bộ rồi. Không như cô, chỉ biết nằm ườn ra đấy.
- Gì.. gì cơ?!! Sớm như vậy đã bắt họ phải luyện tập. Anh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939261/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.