- Ch.. chuyện gì vậy? Trông cậu không ổn chút nào cả, Tịch?
Lạc Phàm nuốt ực nước bọt nhìn chằm chằm vào gương mặt tái xanh của đối phương, suýt chút nữa thì cô đã bị người đàn bà này doạ ngất. Thật là!
Khả Tịch vẫn ngồi yên đấy như đang cố gắng lấy lại điều gì đó tận sâu trong linh hồn - sự bình tĩnh.
Cô tặc lưỡi tỏ vẻ khó chịu rồi không ngại đưa tay đấm vào trán một phát thật mạnh như một cách để ra lệnh cho bản thân không được nghĩ tới những thứ vớ vẩn đó nữa.
- Không, tớ ổn. Chưa bao giờ tớ cảm thấy bản thân lại ổn như bây giờ.
Giọng nói của Khả Tịch thật lạ, một chút lạnh lùng, một chút mệt mỏi, và cả sự sợ hãi. Cô đưa những ngón tay trắng bệch vì lạnh của mình đặt lên áo cởi lấy cúc rồi giật phắt chiếc áo dày dặn ấy sang một bên, để lộ cả một cơ thể ướt sủng mồ hôi, cô đã quá căng thẳng vì mọi thứ rồi.
Ngay sau khi nghe được câu trả lời chắc như đinh đóng cột của Khả Tịch, Lạc Phàm cúi đầu, có lẽ cô đã yên tâm được một chút.
- Ra là vậy. Tốt rồi.
- Thượng Lục muốn gặp lại cậu lắm đấy.
"Thượng Lục", đúng, Lạc Phàm đã vô thức nở rộ nụ cười khi chỉ mới vừa nghe tới cái tên này. Cô hớn hở quay sang người phụ nữ bên cạnh hỏi lại:
- Anh ấy vẫn khoẻ chứ?
- Vẫn khỏe. Nhưng Thượng Lục rất bận rộn, lúc nào tớ cũng thấy anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939239/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.