"Trung Quốc thời gian điểm bây giờ là 22h40. Nếu so lệch về múi giờ thì ở Mỹ hiện tại chỉ vừa 9h40. Phong chắc đang bận rộn lắm cơ. Chết tiệt! Không muốn ngủ nhưng cũng không được làm phiền, chán chết đi thôi!"
Cái suy nghĩ lúc này đích thị là đang hiện ra rõ mồng một trong đầu của Lạc Phàm. Cô loay hoay mãi ở ghế sofa chỉ để đấu vật với sự chán chường tột cùng của mình. Ánh mắt cô xa xăm khó đoán, hướng nhìn đăm đăm vào trần nhà trước mặt, thi thoảng lại chớp chớp đôi mi khẽ cụp xuống.
- Lần cuối cùng mình call video với Phong là khi nào ấy nhỉ? Trời ạ, trông ngon không chịu được! Chỉ hận là không thể bỏ tên đấy vào nồi!
Lạc Phàm cau mày, cô vừa lẩm bẩm vừa tỏ vẻ khó chịu. Cảm giác lúc này thật giống với việc chờ đợi một cây đại cổ thụ trưởng thành trong tương lai, lâu chết mất!
*Cộc.. cộc..
*Cộc.. cộc..
Tiếng gõ cửa? Lạc Phàm giật nảy mình, cô hoảng cả người lên khi nghe thấy âm thanh bất ngờ phát ra từ phía bên ngoài cửa.
Là Diệp Phong? Không! Chắc chắn là không phải! Anh ấy đã bảo là mình sẽ trở về bao giờ đâu?
Vậy là Khả Tịch à? Cũng không phải! Khả Tịch có thói quen vừa gọi tên cô vừa gõ nhẹ cửa, làm gì có chuyện im lặng không phát một tiếng động như thế?
Kha Dương chăng? Không! Càng không thể nào! Vừa rồi cô vừa nói chuyện điện thoại với anh trai của mình xong kia mà? Làm gì có chuyện chớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939211/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.