Lạc Phàm nhìn đăm đăm vào đôi mắt chất đầy sự thất vọng trước mặt. Bất giác cô lại có cảm giác không thoải mái liền né tránh. Cô vội đưa ánh nhìn của mình chuyển sang một góc khác của không gian nhà. Khoé môi mấp máy khẽ run run nói thành từng chữ rành rọt:
- Anh đang nghĩ cái quái gì vậy?! Thả em ra, chúng ta ngồi nói chuyện!
Thượng Lục vừa bắt gặp biểu cảm gượng gịu chối bỏ của cô thì liền đau lòng. Anh đưa tay chạm lên mặt cô, ép buộc cô phải nhìn vào mình.
- Không, nhìn vào tôi, trở về đi. Tôi sẽ không quan tâm đến những chuyện này. Em ở cùng hắn cũng được, ngủ với hắn cũng được. Chỉ cần từ bỏ nó, tôi sẽ mặc kệ. Tôi sẽ không nghĩ đến, không nhắc đến nữa.
- Anh đừng có làm loạn nữa được không vậy? Cho dù bây giờ em không bên cạnh anh ta thì anh cũng không phải là lựa chọn của em đâu! Chúng ta rõ ràng là không thể nào!
- Không thể nào? Chúng ta rõ ràng là có thể! Em đang cố tránh né cái gì vậy? Sao mọi nổ lực của tôi em đều phủi bỏ? Sao em không thử một lần đón nhận nó? Tôi mặc kệ em có suy nghĩ gì. Em là của tôi, đừng của ai cả.
Lạc Phàm gần như bất lực hoàn toàn trước thái độ kiên định của Thượng Lục. Từng lời mà anh nói ra đều chắc chắn như đinh đóng cột. Cô không thể chạy thoát. Giữa công và thủ cô đều thua xa anh. Chưa kể đến thể lực, chỉ cần kĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939209/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.