Sắc mặt Thượng Lục càng lúc càng tái xanh đi. Đúng thật là tâm trạng của anh bây giờ đang rơi thẳng một mạch vào trạng thái vô cùng phức tạp. Hay nói cách khác, anh chưa bao giờ phải nếm trải mùi vị bất ổn cực độ như hiện thực tàn nhẫn lúc này. Cảm giác khi con người không còn biết bản thân đang suy nghĩ điều gì, chuyện gì. Tất cả mọi thứ đều trở nên mơ màng, trống trải, và vô nghĩa. Ánh mắt vô hồn ấy nhìn chằm chằm vào đôi chân đang đều đặn rảo bước. Đến khi cảm thấy thật sự chán nản, anh đột nhiên dừng lại, lườm lấy dáng người cao ráo của người đàn ông đang đi trước mặt, hét to lên khiêu khích:
- Mày muốn đi tới khi nào? Tao không có nhiều thời gian, đánh đấm gì thì làm nhanh đi!
Có lẽ là một thói quen, mỗi khi Đường Quân đưa tay vào giữ chặt trong túi, cũng đồng nghĩa với việc anh chẳng muốn nói gì, cũng chẳng biết nói gì. Anh nhẹ nhàng xoay người, vừa khẽ cúi đầu xuống thì liền ngước cao lên nhìn đối phương.
Ánh mắt tốt đấy! Vừa nhìn vào đã cảm thấy rợn hết cả người. Cái danh "đội trưởng hạng nhất" quả nhiên là không đặt sai chỗ.
- "Đừng động vào cô ấy", mày định bảo thế đúng chứ? Cái tính lầm lì nguy hiểm của mày tao biết rõ hơn ai hết. Dù gì thì tao và mày cũng từng làm việc chung, đúng không, đội trưởng? - Thượng Lục mỉm cười.
Người đàn ông ấy vừa nghe thấy lời nói của mình vừa bị đối phương bắt thóp một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939206/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.