Hể? Cái giọng nói kiêu ngạo này là sao? Nó đang đi quá mức cho phép rồi đấy? Xem ra thì trước khi giải quyết xong cuộc chiến này, cả hai nên giải quyết thật nhanh cái giọng điệu láo toét vừa mới văng vẳng bên tai thì hơn!
Đường Quân và cả Thượng Lục dần dần buông thả cổ áo của đối phương ra, sự chú ý ngay lập tức dồn dập về nơi phát ra âm thanh ấy.
Gì cơ? Cứ tưởng là một kẻ bao đồng thích xỏ mũi vào chuyện người khác. Hoá ra, hoá ra lại là một.. là một đứa trẻ ư? Đùa chắc? Đích thị là một thằng nhãi ranh không hơn không kém kia mà!
- Ha ha, dừng ngay cái vẻ mặt ngạc nhiên ngu ngốc đấy đi! Chúng mày làm tao cảm thấy khó chịu đấy. Chỉ vì tao là một thằng nhãi 9 tuổi hả? Thôi nào thôi nào, tao hữu dụng lắm đấy. Lũ đần!
Không, biểu cảm lúc này của họ không phải là ngạc nhiên hay bất ngờ gì cả. Chỉ là họ đang có cùng một suy nghĩ "Thằng nhóc đó đang bị cái quái gì vậy? Trông chẳng khác gì một thằng lập dị đáng ngờ!"
Một đứa trẻ khoác lên người chiếc yếm đen phối cùng với chiếc áo sơ mi phớt hồng và chiếc quần túi rộng dài chỉ ngang đầu gối. Nó sở hữu nước da trắng, vóc dáng nhỏ con cùng với mái tóc bạch kim của người ngoại quốc.
Ha.. Một thằng nhóc kì lạ. Thay vì chọn mặt đất hay một góc khuất nào đó, nó lại chọn một cành tay cao to ngay phía trên để quan sát trận chiến của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939205/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.