không gian chỉ còn có hai người, anh ta nhìn Mị Dương đôi mắt trêu ghẹo hiện lên, anh nhìn cô đưa tay vuốt lấy cằm Mị Dương. Cô hoảng sợ hất mạnh cánh tay anh ta ra, lùi về sau, khuôn mặt khiếp sợ.
Anh ta ngạc nhiên, tuy anh ta chỉ mới trêu ghẹo một chút cô đã phản ứng như vậy. Nhìn cô hoảng sợ như vậy, anh nhìn cô hồi lâu, đưa tay vào túi áo.
"Trả cho cô này ! không ngờ, tôi không nghĩ sẽ gặp lại cô. Chỉ mang theo nếu gặp thì trả, mà không ngờ lại nhanh đến vậy !"
Anh ta đặt cái khăn tay xuống bàn, cằm bó hoa đứng dậy rời đi. Đi được vài bước lại dừng, quay lại nhìn Mị Dương nhẹ nói.
"Tối rồi đóng cửa đi ! không một chút nữa cô sẽ gặp phiền phức đấy !"
Anh ta đi vài bước lại dừng chân, khiến Mị Dương bị dọa sợ, nhưng lại nhẹ nhàng nói.
"Cảm mơn cô vì món quà này ! không hy vọng gặp cô lần nữa, dưới tình huống cô bị ức hiếp đâu !"
Nói rồi anh ta ngạo nghễ rời đi, để Mị Dương vẫn chưa hoàn hồn đứng im một chỗ, chân cô vẫn còn run lên không thể ngừng được.
Thấy anh đã rời đi, cô mới nhẹ nhõm thở phào một hơi, mồ hôi ra như tắm ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi không tả được, dường như quá khứ của cô đã phải trãi qua một thứ gì đó rất kinh khủng.
Người run run, cầm chiếc khăn tay lên, anh ta đã giặt sạch chẵng còn một tí máu nào còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-ke-khon/2726850/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.