Chạy trốn trong chính căn nhà của mình có phải là đều đáng sợ ?
Lúc này trời đã khuya bên ngoài không ngừng mưa, người giúp việc thì lại không được ở qua đêm, thêm phầm ngôi nhà này chỉ toàn là mấy tên tai sai của tên lão già khốn kiếp kia.
Nên tiếng sú.ng cho dù có phát ra liên tục thì cũng chẳng có tên nào dám lên tiếng. Ba Lâm chỉ biết vừa khóc vừa chạy trong tay ôm lấy Tư Thành cũng đang khóc sướt mướt trong vòng tay của anh trai.
Đứa trẻ bảy tuổi nhìn phải cảnh máu đỏ thấm, mẹ mất, anh trai vì bảo vệ hai cậu em nên cũng chỉ biết ở lại hy sinh tính mạng.
Hai đứa trẻ sợ hãi chạy vào phòng, Ba Lâm lau hết đi nước mắt hơn nữa là nỗi sợ trên khuôn mặt, cố gắng vỗ về cậu em trai nhỏ trước mắt .
"Tư Thành !!! Tư Thành ngoan không khóc ! Mai chúng ta sẽ đi chơi nhé ! Công viên giải trí nhé !!! Đừng khóc ...Khóc con ma sẽ đến đó ....Con ma đáng sợ em có nhớ không, nó giả dạng cha hoặc mẹ để bắt em bé đấy !!!"
"Em mau nằm xuống vờ ngủ đi nhanh !!!! Không khóc, nó sẽ phát hiện ra đấy !!!"
Tư Thành chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo lời anh trai, sợ hãi dụi mặt xuống gối. Ba Lâm cũng sợ hãi nằm xuống giường ôm chặt lấy Tư Thành.
Chỉ cần vở kịch này không thành, thì mạng sống của hai anh em cậu khó mà giữ lại. Dù chạy đi đâu cũng khó thoát, cho dù có sống cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-ke-khon/2726833/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.