Không gian sang trọng lúc này ngoài tiếng nhạc du dương thì lại bị bao trùm bởi không khí tiết thương.
"Em mua hoa cho mẹ à ?!"
"Ừm ! Hoa bà ấy rất thích ..."
"Mai anh nghĩ chúng ta không nên đến viếng mẹ, hẳn chúng ta sẽ gặp cha !"
"Đương nhiên là em cũng biết đều đó ! Thật nhục nhã khi không thể đưa lão ra ánh sáng pháp luật, nhưng tội ác mà lão đã làm thật là....!"
"Em rất gớm ghiếc thứ máu dơ bẩn này đang chảy trong người em ! Nhiều khi lại muốn tự rút cái thứ dơ bẩn này trong người, bắt lão trả giá cho cái chết của mẹ và hai anh !"
"Làm sao chứ ! Con kiện cha, cha yêu vợ, vợ chết vì bảo vệ con. Đó chính là cái vỏ mà cha đã dựng lên làm cách nào mà hạ cho được ! Sống dè chừng suốt bao năm anh cũng chẵng bao giờ muốn gặp lại cha !"
Nỗi buồn và sự u uất bao trùm lấy cả hai anh em, cứ mỗi năm trước một ngày giỗ mẹ và hai anh trai. Trong lòng cả hai đều khó chịu khôn siết hận không thể đưa tên máu lạnh ra ánh náng, hận kẻ đồng ý nhận tiền, bao che cho lão và hận vì đã làm các anh bị phát hiện.
Ba Lâm hiểu rõ, Tư Thành đã sống day dứt cùng nỗi đau và sự hối hận đến tận bây giờ, Tư Thành chỉ hận bản thân không nghe lời anh trai ở ngoan ngoãn trong phòng. Tò mò đi đến nơi đó, khóc lên khiến cả hai anh bị phát hiện và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-ke-khon/2726832/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.