Cái xoa đầu an ủi đó khiến cho Mai Hân cảm thấy nhẹ lòng hơn đôi chút, nằm trên giường nhưng đầu không ngừng đặt câu hỏi "Cậu đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì vậy?!"
Chỉ còn biết ngoan ngoãn nghe lời cha, người cô cho là đáng tin cậy nhất, ông Lê là người có máu mặt vị trí địa vị đều rất vững chắc. Mổ người có tiếng tâm khá lừng lẫy chỉ mong rằng nhờ mấy mối quan hệ đó chắc chắn sẽ tìm ra manh mối.
Không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng những gì cô thấy lúc đó đã dự báo rằng đã có chuyện chẵng lành!
Nằm trên giường, cơ thể rạo rực như muốn thôi thúc người ta phải hành động nhanh hơn. Trong căn phòng đó bỗng vang lên tiếng gõ cửa làm khuấy đảo không gian yên tĩnh.
Cốc cốc!
"Thưa tiểu thư, đã đến giờ hẹn rồi ạ!"
Bên ngoài vọng vào tiêng nói trầm nhẹ nhưng vẫn có chút kính trọng.
Mai Hân bật dậy từ trên giường, đôi mày nhíu lại bĩu môi có chút không cam tâm.
"Ới ~ Tôi có hẹn đâu, anh hẹn thì đi mà gặp!"
"Xin tiểu thư, tôi phải đi chuẩn bị! Mong cô giúp cho ạ!"
"~"
Sự khó chịu lan rộng khắp người trong lúc như thế này thì làm gì còn tâm trạng để đi gặp hẹn. Bật ra phía sau trùm chăn hét lớn mấy cái cho đỡ khó chịu phần nào.
"Sau hôm nay thời gian trôi mau quá! Chớp mắt một cái thì...Đã ngã chiều tối!"
Mai Hân nhẹ ngồi dậy, nhìn lên cái đồng hồ được làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-ke-khon/2726557/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.