Hoàng Nguyên Cần buồn bực đi theo Khang Trọng Lâm vào văn phòng, không nghĩ tới cánh cửa văn phòng vừa khép lại, anh đột nhiên xoay người áp cô lên tường, hai tay bắt đầu du hành trên thân thể cô.
“Làm gì vậy? Bây giờ đang là thời gian làm việc!” Cô gắt giọng.
“Là em cố ý chọc tức anh.” Anh liếm mặt của cô. “Trăm ngàn lần em cũng đừng mong đi chỗ khác.”
“Em không dám.” Vẻ mặt cô vô tôi, hai tay muốn đẩy anh ra, nhưng lại đối với sự chủ động tiếp cận của anh có phần vui mừng.
“Đồng ý với anh, lần sau không nhận điện thoại của tên tiểu bạch kiểm kia nữa.” Bàn tay tà ác của anh lướt tới trước ngực của cô, ôm lấy bầu ngực.
“Được thôi!” Trái tim cô nện mạnh từng nhịp, trong lúc anh nhẹ nhàng vỗ vể trêu đùa khiến cho cô nhất thời mất đi sức chống cự, toàn thân trở nên ngày càng mềm yếu.
Anh vừa hôn đôi môi đỏ mọng của cô, một tay thì cách lớp quần áo vuốt ve bầu ngực trắng noãn, một tay còn lại trượt xuống bên hông cô sờ soạng. Da thịt non mềm khiến cho anh lưu luyến không muốn buông.
Cô bị anh sờ soạng đến ngứa ngáy khó chịu, nhịn không được mà run nhè nhẹ. Chỉ chốc lát sau, tay của anh đã lôi áo cô tuột ra tìm được khóa kéo của chiếc váy ngắn, giữa lúc cô còn đang mơ màng, lập tức cở bỏ nút thắt và khóa kép, nhẹ nhàng cởi váy ngắn của cô ra.
Anh mê mẩn nhìn thân thể tuyệt đẹp của cô, lúc này nửa thân dưới của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-dai-ma-vuong/179767/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.