Khang Trọng Lâm mệt mỏi mang tập tài liệu vào thang máy đi xuống bãi đỗ xe ở tầng hầm, một hồi lâu sau anh mới ảo não nghĩ rằng phải lên tầng năm bộ nghiệp vụ tìm học đệ cũng là trợ thủ đắc lực của anh, Sở Duyên Vũ để thảo luận một chuyện.
Không nghĩ tới vừa mới đáp thang máy đi vào tầng năm, cửa vừa mở ra, liền nhìn thấy một người con gái nhỏ nhắn cẩn thận liếm kem cây đi qua trước mặt anh.
Không biết hôm đó làm sao, bình thường anh cũng không phải người thích gây chuyện thị phi, nhưng ngày đó tính tình anh đặc biệt kém, lửa giận lại không có chỗ phát tiết, cộng thêm thân thể không khoẻ, anh lạnh lùng gọi cô lại, muốn tìm một người để mắng.
“Chờ một chút, khụ.” Yết hầu ngứa làm cho anh không khỏi ho ra tiếng.
“Anh gọi tôi sao?” Cô gái quay đầu nhìn anh, vẻ mặt vô tội.
Hoàng Nguyên Cần vẻ mặt buồn bực, cô chỉ là một cái đinh ốc nhỏ bé trong công ty, tuy rằng đã từng thấy tổng giám đốc Khang Trọng Lâm ở trên tạp chí, nhưng chưa bao giờ cùng anh mặt đối mặt nói chuyện, cho nên có chút khẩn trương.
“…” Anh trừng mắt nhìn cô, cũng thuận tiện trừng mắt nhìn cây kem cô đang liếm.
Cô mở to đôi mắt linh hoạt, ánh mắt đảo qua đảo lại. “Ách… Anh nhìn tôi như vậy là muốn ăn kem que sao? Tôi còn có một que trong tủ lạnh nhỏ…”
Mỗi ngày nghĩ tin tức bản thảo cùng với chăm sóc khánh hàng mà cảm thấy mệt, cô đều tìm thứ gì đó ăn, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-dai-ma-vuong/179760/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.