Buổi sáng, đứng trước bàn ăn, Hiểu Nhiên vừa tức tối vừa đặt các đĩa thức ăn lên bàn thì Thuần Dương đang ngồi vênh mày hỏi:
"Cô bị câm à?"
Cô nheo mày bực dần
"Anh muốn gì đây?"
"Ít nhất mỗi bữa cơm cô đều phải chúc tôi ngon miệng, còn nữa, nét mặt của cô hiện giờ là đang đưa tang sao?"
Anh nghiêm giọng nói thì Hiểu Nhiên càng khó chịu hơn rồi nghĩ:
( Mình phải nhịn, hiện tại anh ta là chủ nên có quyền chửi mắng mình, nếu muốn lấy lại sợi dây anh Diệc Thiên đã tặng thì mình phải đành mỉm cười cho anh ta vừa lòng đã)
Rồi cô thay đổi nét mặt cố mỉm cười nói:
"Mời chủ nhân ăn sáng ngon miệng"
Thuần Dương vừa lòng thì bật tiếp lời:
"Tốt, xem ra cô biết điều hơn rồi, với lại tuyệt đối sau này nếu bị tôi mắng cô phải im lặng, nếu cải lại một tiếng tôi liền phạt cô"
Hiểu Nhiên miễn cưỡng gật đầu trả lời
"Tôi hiểu rồi"
Cứ thế mỗi ngày Thuần Dương đều gọi cô nhiều lần để sai vặt. Anh đứng giữa phòng khách lớn giọng gọi:
"Bạch Hiểu Nhiên"
Bỗng cô từ nhà bếp chạy ra đáp:
"Vâng, anh gọi tôi"
Anh liếc nhìn sàn nhà ra lệnh:
"Lau sàn nhà sạch lại đi"
Cô nhìn sàn nhà rồi nói:
"Một lát nữa tôi sẽ lau, bây giờ tôi phải rửa bát"
Bỗng anh nheo mày nói:
"Làm đi, đây là lệnh"
Cô đành miễn cưỡng gật đầu
"Tôi biết rồi"
Một hồi sau cô đang lau sàn nhà thì tiếng anh vọng trên phòng lại gọi lớn:
"Bạch Hiểu Nhiên"
Cô liền chạy một mạch đến phòng anh hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-co-nguoi-hau/1735895/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.