10:00 tối, sau khi bước ra cửa chính của buổi tiệc, bỗng Diệc Thiên quay sang Hiểu Nhiên lên tiếng:
"Hiểu Nhiên, cô đi ra cổng chờ tôi trước nhé, tôi sực nhớ ra cần gặp một người bạn để lấy đồ"
Hiểu Nhiên gật đầu rồi đáp
"Được, vậy tôi ra cổng chờ anh"
Cô nói xong thì Diệc Thiên quay đi mất, cô quay lưng vừa đi vừa ngượng ngùng lẩm bẩm:
"Lúc nhảy với anh Diệc Thiên ở buổi tiệc, mình giẫm phải chân anh ấy nhiều lần như vậy mà anh ấy vẫn mỉm cười, ngại quá à"
Vừa đi tới cổng thì cô chợt thấy Thuần Dương và Tư Diệp đang đứng bên ngoài, cô liền giật mình nấp người ra sau cổng lòng tự hỏi:
(Sao tự dưng mình lại phải trốn chứ?)
Cô hé mắt qua khe cổng ngó nhìn Thuần Dương và Tư Diệp đang nói chuyện thân thiết, cười nói rất vui vẻ bên ngoài.
Thuần Dương đưa Tư Diệp một hộp quà khiến Tư Diệp ngạc nhiên, cô mở ra xem thì bên trong là một sợi dây chuyền tuyệt đẹp lấp lánh rồi mừng rỡ nhón chân hôn lên má Thuần Dương cười tươi nói:
"Cảm ơn anh, đây là món quà mà em thích nhất đấy"
Anh mỉm cười nhẹ đáp:
"Không có gì"
Lúc này Hiểu Nhiên đứng sau cánh cổng quay lưng lại chợt thấy chạnh lòng nghĩ:
(Tự dưng mình lại đứng đây nhìn trộm hai người họ, đúng là từ lâu cũng rất muốn thoát ế nhưng cớ sao ông trời lại bất công với tôi như vậy chứ)
Cô nhíp mắt ngồi xuống ngẫm nghĩ nhớ lại về thời cấp ba của mình, trong bộ dáng mái tóc ngắn đáng yêu của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-co-nguoi-hau/1735894/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.