Sáng hôm sau,Hiểu Nhiên vừa đi trên dãy hành lang vừa tức tối lẩm bẩm:
"Anh không tin tôi thì tôi cũng chẳng cần, cũng khỏe vì từ nay khỏi phải chăm sóc vườn hoa mỗi ngày rồi"
Đột nhiên Tiểu Mễ lo lắng đi lại hỏi
"Hiểu Nhiên, tôi nghe nói tối hôm qua cô vừa bị chủ nhân mắng, là thật sao?"
Hiểu Nhiên xua tay thở dài
"À, mặc kệ anh ta, chẳng qua tôi vừa sửa lại vườn hoa nên bị mắng thôi"
Tiểu Mễ tiếp lời
"Vậy cô không định đi xin lỗi chủ nhân sao? Thật ra vườn hoa đó có từ khi phu nhân, mẹ của ngài ấy còn sống tự tay trồng đó, phu nhân vốn rất thích hoa phong lan nên sau khi phu nhân mất thì vườn hoa đó là kỉ niệm cuối cùng của chủ nhân về mẹ mình, chủ nhân tức giận cũng không có gì là lạ"
Hiểu Nhiên gác tay lên cằm suy nghĩ một hồi
"Vậy sao? Vậy mà tôi lại không biết"
Rồi Hiểu Nhiên tiếp lời
"Thôi, bây giờ tôi phải ra cửa hàng mua lại hoa phong lan đây, Tiểu Mễ cô giúp tôi việc ở đây nhé"
Tiểu Mễ gật đầu rồi thắc mắc nói
"Cũng được nhưng mà cô định mua hoa phong lan trắng làm gì, chủ nhân đã cấm túc cô không được vào vườn hoa rồi mà"
Hiểu Nhiên quay lại bật cười rồi nói
"Suy cho cùng cũng là lỗi của tôi, nên dù có thế nào tôi cũng phải trồng lại cho bằng được hoa phong lan trắng mà mẹ anh ta yêu thích"
Vừa dứt lời cô đi liền mất, trong lòng cô bây giờ có chút hụt hẫn vì anh đã không tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-co-nguoi-hau/162327/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.