Một lát sau, tại Phó Gia, anh dẫn cô bước vào cửa thì thấy có một dãy nữ nhân mặc đồ người hầu đứng cách hai bên cúi đầu lịch thiệp đồng thanh nói
"Chào mừng chủ nhân đã trở về ạ"
Cô nheo mắt lấp mấp
"Chủ...chủ nhân á?"
Rồi anh nhìn cô lên tiếng
"Cô sẽ giống họ, họ làm gì cô làm đó, giờ thì đi thay đồ đi"
Cô nheo mắt nói
"Khoan...khoan đã, anh mang sở thích bệnh hoạn sao? Sở hữu cả một dãy người hầu thế này còn tuyển thêm tôi làm gì?"
Anh nheo mày khó chịu
"Cô muốn trả nợ không?"
"Muốn"
Cô gục mặt nói thì có một cô người hầu đi đến đưa cho cô một bộ váy đồng phục người hầu. Cô cầm lấy rồi nhíp mắt nói:
"Này tôi không thể tự mặc đồ theo sở thích sao?"
Anh ngồi lên sofa, nheo mày khó chịu nói
"Muốn trả nợ không thì bảo"
Cô bĩu môi
"Mặc thì mặc, ai sợ anh chứ?"
Một lát sau, cô bước ra với bộ đồ nữ hầu như các cô gái khác, anh đứng dậy tiếp lời
"Cô biết làm gì?"
Cô ngẫm nghĩ
"Tôi biết nấu ăn, lau nhà, dọn dẹp,... nhiều thứ lắm"
Anh tiếp lời
"Tốt, đi dọn tất cả các nhà vệ sinh đi"
Cô nhăn mặt
"Này anh quá đáng thật, mới vào đã bắt tôi dọn nhà vệ sinh"
Anh tiến lại nhíu mày vẫn nói câu đã lặp lại nhiều lần
"Cô muốn trả nợ không?"
Cô đành gục mặt nhíp mắt
"Muốn"
Rồi anh nheo mày
"Quy tắc làm người hầu không được nói trống, đặc biệt phải gọi tôi là chủ nhân"
Cô ngẩn mặt lên ra biểu cảm ngớ ngẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-co-nguoi-hau/162321/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.