Lạc đường.Đón xe buýt, ngồi xe điện ngầm, lại đón xe buýt,xuống xe đi bộ, cô đi dọc khắp các đường phố, nghiên cứu bản đồ nội thành ĐàiBắc, làm đúng những gì được chỉ dẫn để tìm đến đường Tín Nghĩa, nhưng nhà anhta rốt cuộc ở đâu?
Mạnh Thiên Bình chạy ra chạy vô đường Tín Nghĩa, tìmđịa chỉ Dịch Tử Xá đưa cho cô, nhưng tìm hoài không thấy.
Thời gian càng lúc càng trễ, người đi đường và xe cộcàng lúc càng vắng, chưa ngủ bốn mươi mấy giờ nên cô rất mệt, cả người dần khôngthể tập trung được nữa, có chút hoảng hốt, cô lục tìm trong ba lô điện thoại diđộng anh mới mua cho, tìm dãy số duy nhất lưu trong máy, nhấn gọi anh. (sao bàchị ko làm ngay từ đầu =”= mình ghét nữ nv ngớ ngẩn lắm nha)
Điện thoại thông, nhạc chờ vang lên đã lâu mà khôngai bắt máy, chuyển đến hộp thư thoại.
Làm sao đây? Nhắn lại? Hay là gọi lần nữa? Sắp mườihai giờ, có phải anh ta lên giường ngủ rồi không? Nếu anh ngủ rồi thì mình phảilàm sao?
Bên tai truyền đến tiếng ‘bíp’, giọng nói trong hộpthư thông báo bắt đầu lưu tin thoại.
Cô liếm liếm môi, thử mở miệng nhắn lại cho anh.
“Ừm… Anh đã ngủ chưa? Tôi…. Tôi là Mạnh Thiên Bình,tôi lạc đường, không tìm thấy nhà anh. Tôi… Ừm, tôi không muốn làm phiền anh,nhưng mà… Ờ, anh có thể ra đón tôi được không? Tôi ở – ”.
Cô đọc địa chỉ trên căn nhà gần nhất, sau đó nói cảmơn anh, đột nhiên di động phát một đoạn nhạc ngắn, rồi tắt ngúm.
Cô ngây dại, nhìn điện thoại đã tắt nguồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-co-nang-ban-than/88431/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.