khi tỉnh dậy cô thấy bản thân mình đang nằm trong bệnh viện, người bên cạnh cô lúc này là Việt Bân anh, anh cả đêm đã ở bên giường cô
vừa mở mắt ra điều đầu tiên cô nhớ lại là hình ảnh mẹ mình chết trong tay mình, cô ngồi bật dậy, gào thét " mẹ,.... mẹ em đâu rồi,.... mẹ em...."
Việt Bân thấy cô đau đớn chỉ có thể ôm lấy cô vào lòng và kiềm đi giọt nước mắt của mình
Nhược Vũ khóc đau đớn, Hạo Thiên bên ngoài thấy cô, anh cũng chỉ biết nhìn, anh không thể vào trong để mà an ủi cô được
cuộc chiến của những người giàu lại cướp đi sinh mạng của những người vô tội như Nhược Vũ, cô không sai, mẹ cô cũng không sai
mẹ cô đã chấp nhận đánh đổi để bảo vệ lấy cô, bà đã sinh ra cô, cho cô mạng sống, cũng chính bà là người bảo vệ cô
hôm nay là một ngày mưa tầm tã, bầu trời đen mù mịt, những cơn mưa như đang khóc thay cho cô, cô đứng mộ mẹ, khuôn mặt vô cảm, cô không phải là không đau đớn mà có thể vô cảm như vậy, cô đang cố gắn kiềm chế cảm xúc của mình
Leo cầm ô che cho cô và Hạo Thiên, Hạo Thiên chạm vào vai cô rồi nè " em đã rất hạnh phúc khi em vẫn được bình an" a
nghe anh nói cô quỳ xuống đất, trước mộ của mẹ, cô khóc nức nở, ôm lấy mặt để ngăn dòng nước mắt
Hạo Thiên lại nói " mẹ em sẽ buồn nếu như biết em dần vật bản thân như vậy đấy"
Nhược Vũ lau đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-chang-tong-tai-kho/468484/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.