Nhược Vũ cuối cùng cũng an toàn, cũng mai chỉ bị trầy xước nhẹ không có đáng lo ngại nữa, sáng hôm sau cô vẫn còn chưa tỉnh
" con bé này cũng mai là có con giúp đỡ không thì không biết nó ra làm sao nữa" Bà Huỳnh lo lắng nói
" bác đừng lo lắng quá, Bác sĩ nói không sao rồi" Việt Bân nói
" um,...nhưng mà còn công việc của nó" Bà Huỳnh nói
" để con lấy điện thoại cô ấy gọi cho bà chủ bên đó xin nghĩ giúp" Việt Bân nói
" vậy cũng được" Bà Huỳnh nói
" haz con quên mất đêm qua cô ấy bị cướp nên cũng không còn điện thoại" Việt Bân nói
" vậy thôi đi, có gì thì tính sau vậy, còn con nữa, con mau đi làm đi, ở đây có bác rồi" bà Huỳnh nói
" dạ con xin phép" Việt Bân nói rồi đi
sau đó Việt Bân ra ngoài, bà Huỳnh ở cạnh con gái lo lắng, nắm lấy tay con nâng niu bên mình, vuốt tóc cô, tình cảm này là tình mẫu tử, dẫu cô có là người 24 tuổi đi chăng nữa đối với bà cô vẫn là đứa con mà bà yêu thương nhất
ở Dương gia
Hạo Thiên ngồi bên cửa sổ nhìn về phía cổng mong chờ cô đến, nhưng không thấy cô đâu cả, anh chờ mãi mãi, rồi cánh cửa phòng anh mở ra, anh nghĩ là cô nên quay đầu lại cười tươi " cô đến...." hóa ra chỉ là Xuân Nguyệt và Cẩm Tú bưng đồ ăn sáng đến
" Nhược Vũ cô ta chưa đến đâu, con ăn sáng đi, nè để xuống" Xuân Nguyệt nói
" cô ấy sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-chang-tong-tai-kho/468470/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.