Mùng một tết, cả nhà bà ngoại tụ tập lại một chỗ.
Sau khi tôi và mẹ bưng thức ăn lên bàn, mợ tôi kêu lên:
"Mọi người chờ một chút nhé, Chu tổng sắp đến rồi."
Giống như người bận rộn hơn nửa ngày chuẩn bị thức ăn là bà ấy vậy.
Từ khi mẹ tôi ly hôn với ba tôi, sau khi về nhà bà ngoại, bà liền nhìn không vừa mắt mẹ tôi và tôi mọi cách.
Bữa cơm hôm nay là mẹ tôi và tôi cùng nhau làm.
Sau khi ông bà ngoại, Quan Quan, mẹ Quan Quan, anh chị em họ đều ngồi xuống, mới phát hiện vị trí chỉ còn lại có ba chỗ.
Mợ tôi nhìn tôi: "Tiếu Tiếu, lát nữa con lên bàn trà ăn."
Xét tuổi, tôi lớn hơn em họ.
Xét công lao, cơm nước hôm nay tôi chuẩn bị, cũng không nên là tôi không được lên bàn ăn.
Sở dĩ đối xử với tôi như vậy là bởi vì tôi và mẹ tôi ăn nhờ ở đậu, không ai chống lưng.
Tôi còn chưa trả lời, cô vội vàng bổ sung thêm một câu:
"Ở đây chỉ có con là không có tiền đồ nhất, làm nhân viên nhỏ ở công ty, cũng không biết nói chuyện tình cảm."
Gần sang năm mới, không hạ thấp tôi thì cảm thấy thiếu hay sao.
"Tôi..."
Tôi vừa định mở miệng đáp trả, mẹ tôi vội vàng kéo góc áo của tôi, hướng về phía tôi một ánh mắt "thôi bỏ đi".
Quên đi quên đi, xem như giữ thể diện cho mẹ tôi.
Người thân trong nhà xích mích một chút, cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nu-cuoi-cua-em/2726593/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.