Thông qua cái lỗ nhỏ trên cửa, Nhã Quỳnh đưa mắt nhìn ra ngoài. Trong tầm nhìn của cô bên ngoài kia hoàn toàn trống không. Nhưng nếu trống không thì những tiếng động vừa rồi ở đâu ra? Rõ ràng cô đã tắt máy sấy mà vẫn còn nghe tiếng lộp cộp mà. Càng nghĩ cô lại càng thấy hoang mang. Vốn dĩ phải ngủ lại một nơi chẳng phải nhà mình đã khiến cô khó lòng yên dạ rồi. Giờ lại gặp phải chuyện này thử hỏi làm sao một cô gái như cô có thể bình tĩnh được chứ?
Lúc nãy Quốc Hưng trước khi rời đi có nói cô có cần gì hãy gọi anh. Nhưng anh không để lại cách thức liên lạc, hiện tại cô cũng không dám đi ra ngoài thì làm sao gọi anh bây giờ đây?
Nhã Quỳnh sợ hãi đi đi lại lại trong phòng. Hai tay cô không ngừng bấu víu vào nhau tỏ rõ sự hồi hộp. Bản thân vừa mới tắm xong, điều hòa trong phòng cũng đang mở mà chẳng hiểu sao mồ hôi lại cứ tuông trào.
Cốc.. cốc.. cốc.
Tiếng gõ cửa lại vang lên nhưng không đều. Nó cứ vang lên rồi lại ngắt quãng rồi lại vang lên. Cứ mỗi lần như thế là tim cô lại thót lên như thể trào ra ngoài. Chợt lúc này nhìn thấy điện thoại bàn trên tủ đầu giường. Nó như một vị cứu tinh khiến cô vội vã chạy qua đó gọi xuống quầy tiếp tân. Bây giờ đã gần nửa đêm nhưng có lẽ sẽ có người trực ban mà.
Nhã Quỳnh trông chờ người bên đầu dây kia bắt máy là vội vàng gấp rút nói ngay.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nhu-sinh-menh/2593085/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.