Mặc kệ có ai đang cay cú vì chuyện vừa xảy ra. Quốc Hưng dắt tay cô lên xe dưới sự ngưỡng mộ của mọi người xung quanh.
Trên đường về nhà, cô ngồi bên cạnh anh mà ngập ngừng nửa muốn nói, nửa không dám nói. Nhìn cô cứ muốn nói rồi lại thôi anh liền lên tiếng.
– Em muốn gì thì cứ nói đi. Sao phải ngập ngừng như vậy?
– Ờm, chuyện lúc nãy.. thật ra chuyện lúc nãy là..
– Nếu sự việc vừa rồi làm em thấy khó xử thì cho tôi xin lỗi. Cũng vì em nói quá nhiều nên tôi không còn cách nào khác.
Tuy anh không nói thẳng ra. Nhưng cô biết anh đang nói đến chuyện nụ hôn lúc nãy. Còn cô thì khác, ý cô không phải muốn nói đến chuyện đó nên phản bác lại ngay.
– Không phải, em chỉ muốn giải thích với anh chuyện bữa ăn tối này.
– Ăn tối thì là ăn tối. Em giải thích gì chứ?
– Thật ra em không đi hẹn hò gì đó đâu. Chỉ tại em muốn giúp nhà mình một chút chuyện nhỏ thôi nên mới làm vậy.
Quốc Hưng nhìn cô dò xét.
– Hủm, em muốn giúp gì?
– Thì chuyện thuế của công ty nhà mình. Chẳng phải ai đó đã làm giả phần báo cáo thuế sao?
– Ai nói em biết chuyện này?
– Dạ..
Cô không biết có nên nói ra không. Nhưng hình như đã không cần cô nói anh cũng đoán biết là ai rồi. Nghĩ ra được đáp án, anh liền thở dài.
– Ba thật là, đã nói là phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nhu-sinh-menh/2593079/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.