Ngày thường cô tắm cũng chỉ tầm nửa tiếng. Nhưng hôm nay lạ thường ở chỗ gần một tiếng đồng hồ cô cũng chưa bước ra ngoài. Anh ngầm hiểu cô gái kia đang hồi hộp lẫn sợ hãi nên chợt thì cười một mình. Anh không gài lại cúc áo mà ngồi tựa lưng vào thành giường, hai tay giang rộng, dáng ngồi phong lưu thoải mái chờ đến khi cô ra thì thôi.
Một lát sau, Nhã Quỳnh mở cửa nhà tắm rồi rón rén đi ra giường như kẻ trộm. Cứ tưởng chờ đợi nãy giờ anh đã ngủ quên. Nhưng khi vừa ra tới đã thấy anh nhìn chằm chằm khiến cô giật thót tim.
– Sao anh vẫn chưa ngủ?
Một chút ánh sáng màu vàng nhạt từ bên ngoài hắc vào một nửa bên mặt điển trai. Loại ánh sáng đó chỉ đủ soi một nửa khuôn miệng đang cong lên của anh.
– Tôi chờ em.
Nhã Quỳnh vô thức đưa hai tay lên kéo cổ áo ngủ của mình lại khít thêm một chút.
– Anh chờ em làm gì?
– Chờ em ngủ chung.
– Anh lạ nhỉ, thì anh cứ ngủ trước đi. Em vẫn ở đây chứ đã đi đâu đâu.
Quốc Hưng không nói thêm lời nào mà trực tiếp đi xuống giường đến gần cô. Anh cứ sát mặt mình vào tai cô rồi thì thầm nhỏ giọt.
– Bởi vì tôi muốn.
Nhã Quỳnh hồi hộp đến run lên, cô nuốt nước bọt vài lần để ém đi cảm xúc kỳ lạ rồi lên tiếng.
– Anh muốn gì?
Quốc Hưng lại nhoẻn cười sau đó bế khóc cô lên làm cô giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nhu-sinh-menh/2593078/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.