Ngồi trên xe trở về nhà, anh liên tục nhìn sang cô dò xét tâm trạng. Hình như cô đã thoải mái hơn trước rất nhiều khiến anh cũng an tâm hơn.
– Cô gái lúc nãy có quen với em à?
– Anh nói ai?
– Thì cái cô gây chuyện ấy.
– À, cô ta là bạn học của em, nhà rất giàu có nên tính khí cũng hống hách vô cùng. Từ nhỏ đã được ba mẹ nuông chiều đến hư. Mà em thấy đứa trẻ con nhà giàu nào cũng vậy cả. 10 đứa là hết chín đứa được ba mẹ nuông chiều rồi.
– Nhưng em đâu phải như thế.
Cô bỗng nhiên phì cười, nụ cười không vui cũng không buồn. Nó chỉ đơn giản thoáng qua trên môi mà thôi.
– Tại vì em sống trong nhà giàu. Nhưng thân phận lại không phải như thế.
Anh sợ mình đã lỡ lời chạm đến vết thương của cô nên vội vàng xin lỗi.
– Anh xin lỗi, anh không cố ý nói như vậy.
– Anh việc gì phải xin lỗi chứ? Hoàn cảnh của anh cũng đâu khá hơn em là bao. Anh khó khăn lắm mới về được với gia đình, mới hòa nhập lại được với ba mẹ nên anh phải biết quý trọng nó. Đừng vì một chuyện gì đó mà khiến mối quan hệ gia đình mình phải đi vào bế tắc.
– Ngay cả việc mẹ muốn chúng ta phải rời xa nhau em cũng không cho anh có ý kiến à?
Thì ra chuyện này anh cũng biết, cô ngạc nhiên quay sang nhìn anh.
– Sao anh lại biết chuyện này?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nhu-sinh-menh/2593073/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.