Ngồi bên ngoài đợi bác sĩ kiểm tra cho nó mà lòng anh như lửa đốt, sự lo lắng khiến cho anh nghẹt thở, lồng ngực quặn thắt lại vì sợ nó gặp nguy hiểm. Con người lạnh lùng vốn có không ai có thể phá được vẻ ngoài băng lãnh của anh ... kể cả người con gái đó cũng CHƯA BAO GIỜ khiến anh trở thành bộ dạng này, chỉ có nó đúng thế chỉ có con nhóc ngổ ngáo đó mới khiến cho lớp vỏ bọc băng lãnh của anh vỡ tan được. Thời gian lúc này tuy ngắn nhưng với anh ''nó'' lại dài cả thế kỷ, cái thời gian chậm rãi này như đang muốn cướp đi từng ngụm hơi thở của anh. Dường như sự lo lắng gần như khiến cho anh muốn phát điên lên thì cửa phòng bật mở, hấp ta hấp tập chạy lại anh nắm chắc lấy vai của người đàn ông kia nói mà gần như hét lên:- Chú, Thiên Băng thế nào rồi ? Cô ấy có sao không ? Căn bệnh này là bệnh gì, hả ? Chú mau nói cho cháu biết đi.
Nhìn thấy sự lo lắng tột cùng của thằng cháu vốn băng lãnh này của mình cái người được anh gọi bằng chú bỗng ngạc nhiên không thể thốt lên lời cho đến khi anh gọi ông ta một lần nữa thì hồn ông ấy mới quay lại xác, vỗ vai anh ông nói:
- Minh Hạo, yên tâm đi, con bé không sao chỉ là ăn uống không đầy đủ mà lại uống rượu nên bệnh cũ tái phát thôi. Vậy thôi chú đi đây, có gì hỏi con bé nhé.
Không thèm đợi anh trả lời ông liền xoay người đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nhieu-nhung-han-cung-khong-thua-dau-thay-giao/83328/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.